"Con thấy chú Ngô khá tốt, hay là mẹ đợi ngày mai chú ấy tỉnh rượu rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau xem?"
"Không được, ngày mai mẹ bận, phải đến Cáp Nhĩ Tân cùng các con rồi."
"Mẹ nuôi, con với Mặc Bạch vẫn ứng phó được, mẹ vẫn đừng đi với bọn con."
Diệp Khiết nhíu mày, khăng khăng muốn đi: "Các con không hiểu biết Tô Diễm Ninh, còn có bối phận nhỏ hơn cô ta, phản băn khoăn nhiều thứ, căn bản không áp chế được cô ta. Có bối phận của mẹ ở đây cô ta mới không dám làm bậy. Hơn nữa mẹ cũng mua xong vé tàu rồi, giờ không trả lại được."
Tô Diên nghe xong, vẫn do dự: "Thế chú Ngô phải làm sao đây ạ?"
Diệp Khiết hờ hững trả lời: "Nếu ông ta thành tâm thì sẽ không lùi bước vì chuyện đêm qua. Còn nếu lùi bước thật… Vậy càng tốt, không trì hoãn thời gian của nhau."
"..."
Ngày hôm sau.
Ngô Duy Khanh tỉnh dậy, nên nói thì nói nên cười thì cười như không có việc gì, cũng không nhắc lại chuyện tối qua.
Diệp Khiết coi như ông ấy nghĩ thông suốt, thu dọn hành lý xong đi đến ga tàu hỏa với nhóm Tô Diên.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Từ nơi này đến thành phố Cáp Nhĩ Tân phải ngồi tàu hỏa bốn tiếng đồng hồ. Ngô Duy Khanh đưa ba người đến nhà ga, trước khi chia tay còn không quên dặn dò: "Nếu gặp chuyện gì phiền phức cứ gọi cho tôi, tôi rất rành bên Cáp Nhĩ Tân."
"Ừ, anh mau về đi, có Mặc Bạch ở đây, anh đừng lo gì hết."
Mười lăm phút sau, tiếng còi tàu vang vọng cả không trung, tàu hỏa dần dần tiến về phía trước.
Tô Diên nhìn ra ngoài ô cửa, tâm trạng thấp thỏm không yên, sắp đối mặt với tương lai không biết trước.
Trên đường đi, Diệp Khiết kể lại chuyện cũ nhà họ Tô cho bọn họ, chuyện xưa về Tô Diễm Ninh là m.á.u chó và náo nhiệt nhất.
Năm ấy cha mẹ nhà họ Tô là nông dân chính thống, đã định ra một cọc hôn nhân cho bà ta trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-104.html.]
Đối phương là một thanh niên cùng làng, vóc người cao to cường tráng, Tô Diễm Ninh rất ưng nên đồng ý.
Sau đó bà ta lên thành phố Cáp Nhĩ Tân học tập, lại nhìn trúng người chồng hiện tại ở cùng trường, bà ta hẹn hò với cả hai người, bên nào cũng êm xuôi.
Mãi đến hôm nọ, chàng trai cùng làng đến Cáp Nhĩ Tân thăm bà ta, chuyện này mới bị chọc thủng. Sau đó chàng trai kia chia tay bà ta, bà ta gả cho người chồng hiện tại.
Điều m.á.u chó hơn nữa là không bao lâu sau khi bà ta lấy chồng, bà ta mang thai. Dựa theo ngày thì đứa nhỏ là của chàng trai cùng làng, nhưng chồng bà ta không biết.
Sợ chuyện bị lộ ra, bà ta từng đưa con cho người ta nuôi nấng một lần, sau này thật sự không nỡ nên đòi con về lại.
Đến tận bây giờ chồng bà ta vẫn chưa biết bản thân nuôi nấng con trai của người khác.
Nghe xong mọi chuyện, Tô Diên không nhịn được líu lưỡi.
"Vậy… Người nhà họ Tô mặc kệ bà ấy ư?"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Khiết cười giễu: "Tô Kiến Quốc cưng chiều em gái ông ta nhất, từ nhỏ đã chiều chuộng, Tô Diễm Ninh có đức hạnh hôm nay cũng do một phần trách nhiệm của ông ta. Còn quan hệ của hai người họ hiện giờ thế nào, mẹ cũng không rõ nữa."
"Thế chàng trai cùng quê đó biết mình có đứa con trai không?"
"Biết chứ, đến giờ tên đó và Tô Diễm Ninh vẫn còn liên lạc, có điều ai cũng có gia đình riêng nên làm chuyện gì cũng tránh mặt người khác."
Tô Diên: "..."
Nồi m.á.u cún lớn thế này ăn vào cũng ba chấm thật. Nghĩ rằng có thể gặp được Tô Diễm Ninh, cô lại thấy thấp thỏm, xen lẫn đôi chút tò mò.
"Mẹ nuôi, sao mẹ lại biết mấy chuyện này thế?"
Diệp Khiết cười nói: "Em họ của mẹ là bạn tốt của Tô Diễm Ninh, gần như chuyện gì cô ta cũng nói với con bé."
Lòng Tô Diên run lên: "Vậy thân thế của con thì sao? Bà ta có từng nhắc đến không?"
"Không, chuyện này thì cô ta kín miệng lắm."