Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:31:03
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đêm này, cả hai háo hức đến nỗi không ngủ yên, cách một bức tường như tâm tư vẫn đặt mãi trên người đối phương.

Thế là sáng hôm sau quầng thâm mắt xuất hiện rất rõ, Diệp Khiết thấy vậy cười trêu: “Hôm qua hai đứa có chuyện gì à? Cùng nhau làm chuyện xấu đúng không?”

Tô Diên e thẹn cúi đầu, huých tay Phó Mặc Bạch để anh đứng ra nói.

Người đàn ông nhận được mệnh lệnh, lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Mẹ nuôi, con và Diên Diên chuẩn bị kết hôn.”

“Kết hôn?”

Diệp Khiết kinh ngạc thốt lên, một lúc lâu sau mới tiêu hoá được tin tức này.

“Kết hôn là chuyện tốt mà! Hai đứa tính khi nào đi đăng ký? Vẫn chưa viết giấy xin kết hôn đâu nhỉ?”

Phó Mặc Bạch hiếm có khi ngại ngùng, đỏ tai trả lời: “Thật ra ngay hôm xác lập quan hệ con cũng đã đệ trình giấy xin kết hôn lên cấp trên rồi. Con và Diên Diên đã bàn xong, mùng Ba sẽ đi đăng ký, ngày mai hai đứa con sẽ mời mẹ ăn cơm.”

Diệp Khiết nhìn anh với ánh mắt sâu xa, gật đầu đồng ý, sau đó cố tình đuổi Tô Diên đi, muốn nói chuyện riêng với anh.

Khi Tô Diên đi rồi, bà mới hỏi nhỏ: “Con nói thật cho mẹ biết đi, con viết thư xin kết hôn sớm như vậy, giờ lại vội vàng muốn cưới Diên Diên về nhà, có phải là vì Tô Kiến Quốc không?”

Trước khi chưa điều tra rõ thân thế, Tô Diên vẫn là người nhà họ Tô, bức ép gia đình họ quá, họ muốn làm chuyện gì đó với Tô Diên cũng rất dễ dàng. Nhưng sau khi kết hôn thì khác, Phó Mặc Bạch là chồng hợp pháp của cô, dù Tô Kiến Quốc có ý định gì cũng có Phó Mặc Bạch che chắn đằng trước.

“Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân, con thật lòng muốn cưới cô ấy.”

Phó Mặc Bạch bình tĩnh trả lời, cũng không thấy quẫn bách khi bị vạch trần.

Diệp Khiết lộ vẻ thưởng thức, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, sau này phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau, nếu có chuyện gì cầm mẹ giúp, hai đứa cứ việc nói ra, đừng khách sáo với mẹ.”

“Cảm ơn mẹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-108.html.]

Phó Mặc Bạch cúi người trước bà, dùng điều này thể hiện sự cảm kích trong lòng.

*

Hiện giờ, dù ở lại Cáp Nhĩ Tân đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, cộng thêm ngày mai phải đăng ký kết hôn, thời gian gấp rút nhiệm vụ lại nặng nề nên buổi trưa hôm đó ba người đã ngồi lên tàu hoả trở về thôn Bạch Vân.

Đợi khi đến nơi, sắc trời đã muộn.

Một trong những thứ cần thiết cho thủ tục kết hôn là đến uỷ ban thôn viết một tờ chứng nhận. Tô Diên định sáng mai rồi viết, nhưng Phó Mặc Bạch lại nghĩ rằng bây giờ đến nhà trưởng thôn viết giấy chứng nhận luôn, tránh để đêm dài lắm mộng.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Thấy anh gấp gáp như vậy, Tô Diên không hiểu ra sao, đỏ mặt phàn nàn: “Đến cả sáng mai mà anh cũng không chờ được nữa hở? Hay là về nhà trước đi, để người khác biết thì ngại lắm.”

Phó Mặc Bạch giơ túi lưới trong tay lên, ra vẻ nhất định phải thực hiện: “Anh đã chuẩn bị xong đồ đưa cho trưởng thôn rồi, hôm nay là mùng Hai Tết, vừa hay chúng ta đi qua đó luôn. Đây là chuyện vui, không có gì phải ngại hết.”

Diệp Khiết đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Mặc Bạch nói đúng đấy, lúc chúc Tết sẵn tiện nhờ viết giấy chứng nhận luôn, bớt việc ngày mai lại phải đi một chuyến.”

Tô Diên không khuyên được hai người, đành phải đồng ý.

Chẳng mấy chốc, họ đến nhà trưởng thôn.

Trần Mãn Phúc thấy họ thì rất bất ngờ: “Thanh niên trí thức Tô, không phải cháu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân à? Sao mới đó đã về rồi?”

Tô Diên cầm lấy túi lướt trong tay Phó Mặc Bạch, đưa cho đối phương, cười hì hì chúc Tết, còn nói không ít lời chúc cát lợi khiến Trần Mãn Phúc vui vẻ ra mặt, vội mời họ vào nhà.

Mười phút sau, trong nhà chính, mọi người nói qua nói lại cực kỳ rôm rả, Phó Mặc Bạch thấy cô mãi chưa lên tiếng nên hắng giọng một cái, nói đơn giản: “Trưởng thôn, hôm nay chúng tôi đến đây là còn một việc mong ngài giúp đỡ.”

Nghe xong, nụ cười của Trần Mãn Phúc thoáng cứng đờ, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì đó? Chỉ cần làm được thì tôi sẽ giúp.”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng ông ấy lại đang thầm nghĩ khác đi.

Loading...