Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:31:14
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau.

Tô Diên và Phó Mặc Bạch đưa Diệp Khiết về nhà trước, rồi mới lái xe đến đại viện quân khu ở thành phố Thanh Sơn.

Hiện giờ hai người là vợ chồng. Phó Mặc Bạch cứ mãi sống trong túc xá độc thân không phải là kế hoạch lâu dài.

Họ cần có nhà riêng của mình, điều này cần phải xin phép cấp trên. Tô Diên đi cùng anh đến quân khu chủ yếu là vì việc này.

"Em thích kiểu nhà thế nào? Nhà lầu hay nhà trệt?"

Nghe câu hỏi của anh, Tô Diên bỗng nhớ lại ngôi nhà trệt đối diện với ký túc xá, ánh mắt cô tràn đầy khao khát: "Chúng ta chọn nhà trệt được không? Em lười lắm, không muốn leo cầu thang đâu."

Đoán được cô sẽ chọn như vậy, gương mặt Phó Mặc Bạch hiện lên ý cười: "Vậy đồ nội thất thì sao? Em muốn có gì nào?"

Tô Diên suy nghĩ một lúc, đếm trên ngón tay: "Chắc chắn phải có bàn trang điểm, còn phải có bàn viết chữ, tủ sách, quan trọng nhất là phải có hai cái rương gỗ để đựng quần áo, ngoài chúng ra thì anh cứ bổ sung thêm đi nhé."

"Ừm."

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, Tô Diên không nhịn được mà hỏi: "Tiền trong tay anh có đủ dùng không? Em còn một ít, nếu không đủ thì lấy của em."

Phó Mặc Bạch nghiêng đầu, nhìn cô một cách đầy ẩn ý, cố tình trêu ghẹo: "Chẳng lẽ em muốn để anh làm rể nhà em? Điều này làm anh ngượng ngùng lắm đấy."

Thấy anh không chịu ăn nói nghiêm túc, Tô Diên trừng mắt nhìn anh, cười đáp lại: "Làm rể thì khỏi, em không nuôi nổi anh đâu."

"Anh có thể ăn ít đi, chỉ cần đủ no là được."

"Em không muốn, tìm rể ai mà không tìm người trẻ tuổi, anh già quá rồi, lỗ vốn em mất."

Sau Tết năm nay, tuổi mụ của Phó Mặc Bạch đã là hai mươi sáu, lớn hơn Tô Diên bảy tuổi, bị cô nói mình già thì không khỏi hơi nghẹn lời: "Tuổi lớn mới biết cách chăm sóc người khác, em mới mười chín tuổi, còn muốn tìm người trẻ hơn em? Chẳng lẽ tìm mấy đứa mười lăm, mười sáu tuổi à? Cẩn thận cha mẹ chúng đánh em đấy."

"Xéo!" Tô Diên nắm chặt hai tay, thực sự rất muốn đánh hắn một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-113.html.]

Không biết khi nào, chiếc jeep đã đến dưới ký túc xá.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực.

Người đàn ông mở cửa xe cho cô, rồi lại cầm lấy túi hành lý dẫn cô lên lầu.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Diên đến đây, nhưng so với trước kia, bây giờ cô cũng xem như nữ chủ nhân của nơi này, tâm trạng cũng khác đi.

Đẩy cửa vào, kéo dây đèn. Chỉ thấy trong căn phòng ám màu vàng nhạt vẫn sạch sẽ, ngăn nắp như thường.

"Vài ngày không ở mà phòng anh vẫn sạch sẽ nhỉ?"

"Bình thường Tô Diên sẽ giúp đỡ anh quét dọn vệ sinh, từ ngày mai đổi ổ khóa sẽ không cần cậu ta giúp nữa."

Câu trả lời của anh khiến Tô Diên rất hài lòng, dù sao từ hôm nay nơi đây cũng là nhà của cô, cô không muốn một ngày nào đó thay quần áo lại bất thình lình xuất hiện người nào đó.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, thời gian như bị đình trệ, bỗng dưng xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tô Diên ngồi bên giường, bất giác ngừng thở, lén nhìn mọi động tác của đối phương.

Phó Mặc Bạch ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, cúi đầu chỉnh sửa đồng hồ, sau một lúc lâu mới nói: "Mệt mỏi cả ngày rồi, em nên ngủ sớm đi."

Hôm qua cả hai vẫn ngủ riêng. Lúc này đây, Tô Diên thực sự cảm thấy mệt, nhưng vẫn không quên hỏi một câu: "Vậy còn anh? Anh định ngủ ở đâu?"

Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo vài phần uy nghiêm: "Chúng ta là vợ chồng thật, anh không định chia giường ra ngủ, em cũng không được có suy nghĩ đó."

Gương mặt Tô Diên ửng hồng, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, tim đập như nổi trống.

Khi Phó Mặc Bạch sửa xong đồng hồ, quay đầu lại, Tô Diên đã nằm trên giường ngủ say từ lâu.

Thấy hai tay cô ôm chặt lấy chăn, co ro người lại, người đàn ông bất đắc dĩ cười khẽ, tự lẩm bẩm một mình: "Sợ đến mức này sao? Ngay cả lúc ngủ cũng đề phòng đến thế."

Nói rồi, anh kéo tấm chăn đắp lên người cô, sau đó bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài…

Loading...