Dương Hiểu Hồng cũng nghĩ vậy, nhưng điều duy nhất khiến cô ấy băn khoăn là: "Vậy tại sao đến tuổi này rồi mà anh ấy vẫn chưa lập gia đình?"
Tô Diên kể lại những thông tin mà cô biết từ Phó Mặc Bạch: "Anh trai anh ấy đã lập gia đình trước, gia đình phải góp tiền cho anh trai, đến lượt anh ấy thì lại thường xuyên đi nhiệm vụ, sợ sẽ ảnh hưởng đến con gái nhà người ta nên chưa tìm được người phù hợp, vì thế mới để lỡ đến 28 tuổi."
Thẩm Tình đứng cạnh nghe xong, đặt ra một câu hỏi khá thực tế: "Nếu họ thật sự yêu nhau, không phải sẽ để Hiểu Hồng phải về quê anh ấy chịu cảnh góa bụa sao?"
Tô Diên "phì" một tiếng, bị chọc cười: "Với chức vụ của Khâu Dã, gia đình có thể tùy quân. Hơn nữa, trước khi yêu nhau cô có thể hỏi rõ ràng, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không đổi ý."
Tóm lại, Dương Hiểu Hồng có chút xao xuyến, năm nay cô ấy mười chín tuổi, đã đến lúc nên tìm bạn trai rồi.
"Vậy... cô hãy hỏi anh ấy xem ý định thế nào đã? Chúng ta nói rôm rả thế, không chừng anh ấy lại không muốn tìm bạn gái thì sao?"
Thấy việc này đã thành, Tô Diên vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Được! Nhân duyên của hai người cứ giao cho tôi! Tối nay tôi sẽ đi hỏi anh ấy."
Dương Hiểu Hồng e ấp gật đầu, trong lòng đầy thấp thỏm.
Sau khi rời khỏi nhà khách, Tô Diên lại đi mua một số gia vị tại hợp tác xã mua bán. Tối nay vẫn do Phó Mặc Bạch đứng bếp, Tô Diên chịu trách nhiệm mua rau và thịt.
Vì Tô Diên xinh đẹp và là nàng dâu mới trong đại viện quân khu, nhiều người khi gặp cô đều liếc nhìn thêm vài lần.
Bác hàng xóm ở bên cạnh thấy Tô Diên mang về nhiều thứ, vui vẻ chào hỏi: "Cháu là vợ của Tiểu Phó phải không? Họ của cháu là gì vậy?"
Tô Diên dừng bước chân, mỉm cười đáp lại, nói tên của mình.
Trong đại viện này đã sớm có lời đồn rằng vợ của Phó Mặc Bạch là con gái của một Thủ trưởng ở Bắc Kinh. Bác hàng xóm nhìn cô với vẻ tò mò hơn: "Cháu và Tiểu Phó quen biết với nhau thế nào vậy? Gia đình các cháu không phản đối chứ?"
Đối mặt loạt câu hỏi này, Tô Diên lần lượt giải đáp: "Chúng cháu là bạn thuở nhỏ, gia đình cháu rất ủng hộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-126.html.]
"Hóa ra là vậy ~ vậy là những lời đồn đại không đáng tin rồi."
Tô Diên giật mình một chút, rất tò mò những chuyện đồn đại bên ngoài là gì.
"Họ nói Tiểu Phó là một đứa trẻ mồ côi, chỉ vì bám víu cháu mới có thể thăng tiến như vậy, cháu đừng nghe những lời bịa đặt của bọn họ, toàn là những kẻ lắm mồm hay nói xấu người khác thôi."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
“Cảm ơn thím, chúng cháu không để trong lòng đâu ạ.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Tô Diên vẫn đang bất an. Cô không muốn vì mình mà Phó Mặc Bạch phải chịu những lời đồn đại như vậy.
Rõ ràng đây là những thành tựu anh đã hy sinh cả tính mạng để đạt được, nhưng nay lại trở thành kết quả của việc anh bám víu người khác.
Cô càng nghĩ càng giận, lạnh mặt về đến nhà, khiến Khâu Dã thấy mà hoảng sợ.
"Em dâu, chuyện gì đó? Ai đắc tội em thế?"
Nghe tiếng, Tô Diên ngẩng mặt lên, ngoài Khâu Dã ra còn có người nhà họ Tô.
Phó Mặc Bạch cũng nhận ra sự khác thường của cô, tiến lại gần hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trước mặt người ngoài, cô cố gượng nở một nụ cười: "Có lẽ do ăn trưa no quá, bụng hơi đầy."
Lúc này Văn Yến cũng bước lên, đưa tay sờ trán cô: "Không sốt, chắc không có chuyện gì lớn đâu."
Tô Kiến Quốc vẫn luôn im lặng ngồi đó, thấy cô cứ đỏng đảnh như vậy, không nhịn được lên tiếng: "Trước đây ở nhà cũng chưa thấy con sinh sự nhiều như vậy, cha thấy từ khi con về đây, không chỉ tính khí xấu lên mà cả sức khỏe cũng yếu ớt theo rồi."
Nghĩ đến vì ông ta mà Phó Mặc Bạch phải gánh chịu những lời đồn đại đó, Tô Diên lạnh lùng, vô cùng tức giận: "Tôi có yếu ớt cũng không yếu ớt bằng Triệu Tiểu Tuyết, ông có thời gian rảnh rỗi đó thì hãy lo cho con gái ruột của mình đi, đứa con gái nuôi như tôi cũng không cần ông lo lắng."
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời như vậy với ông ta, vì trong lòng vẫn còn sự tôn trọng. Nhưng sau những chuyện đã trải qua, sự tôn trọng ấy đã hoàn toàn biến mất, cô không còn e dè gì nữa.