Chú chó nhỏ "gừ gừ" vài tiếng, như đang kể lể hoàn cảnh của mình.
Khương Nguyên bình tĩnh lại, cũng nhìn chú chó, tò mò hỏi: "Chắc nó bị lạc nhỉ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thời buổi này nhà nuôi chó không nhiều. Tô Diên nghĩ lại một lượt tình hình hàng xóm xung quanh, dường như không nghe nói nhà ai nuôi chó.
Cô lại nhìn bầu trời âm u, quyết định: "Chúng ta cứ mang nó về nhà trước, mai dán thông báo tìm người, giúp nó tìm chủ sau."
Khương Nguyên gật đầu đồng ý, cúi xuống bế chú chó lên, trách móc: "Vừa rồi mày suýt làm tao sợ c.h.ế.t khiếp đấy, may mà tim tao khỏe, không thì bán mày cũng không đủ tiền thuốc đâu."
Chú chó như hiểu lời cô nhóc nói, rũ đầu nhìn cô nhóc rồi rúc vào lòng cô, im thin thít.
Cảnh tượng này khiến Tô Diên cảm thấy rất kỳ diệu.
Năm phút sau, hai người một chó về đến nhà, Khương Nguyên đặt chú chó xuống đất, Tô Diên rót một bát nước sạch để bên cạnh nó.
Cả hai chưa ai nuôi chó, không biết chú chó nhỏ thế này ăn gì, nên rất khó xử.
Khương Nguyên bỗng nghĩ ra: "Hay nấu cháo cho nó đi cô? Trẻ con trong thôn mình đều ăn cháo, chắc nó cũng ăn được."
Tô Diên thấy rất hợp lý, bèn vào bếp chuẩn bị nấu cháo, người và chó đều có thể ăn.
Bữa tối hôm đó, họ ăn bánh bao với cháo, còn làm một bát canh trứng to.
Đúng như Khương Nguyên nói, chú chó nhỏ rất thích ăn cháo, vừa ăn vừa vẫy đuôi, trông rất đáng yêu.
Đến khi ăn xong, bên ngoài mới bắt đầu đổ mưa tầm tã.
Lúc này, ở một thành phố khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-137.html.]
Phó Mặc Bạch ngồi trước bàn làm việc, cầm cốc trà ngửa đầu uống nước. Khâu Dã bước đến bên anh, quan tâm nói: "Đã hai ngày cậu không chợp mắt rồi, đi nghỉ một lát đi, tài liệu này đợi nghỉ ngơi rồi xem cũng được."
Phó Mặc Bạch đặt cốc trà xuống, nghiêm túc từ chối: "Không cần, tôi chưa buồn ngủ. Xem xong tài liệu sớm thì có thể bắt được bọn chúng sớm. Bây giờ là chạy đua với thời gian, chậm một phút cũng có thể để chúng tẩu thoát."
Theo tin tình báo, gần đây có phần tử địch xuất hiện ở nơi này, họ đã tìm kiếm hai ngày, đến giờ vẫn chưa phát hiện gì.
Hiện tại, chỉ còn cách đọc kỹ tài liệu hạn chế về địch, cố gắng sớm tìm ra sơ hở.
Khâu Dã đưa cho anh một viên kẹo, muốn anh bổ sung chút dinh dưỡng, tiện thể nhắc đến việc anh đã dặn dò trước đó.
"Vừa rồi thành phố Thanh Sơn gọi điện đến, việc cậu nhờ tôi điều tra đã có manh mối. Hai mươi năm trước, quả thật có hai vị thủ trưởng từng sống ở thành phố Cáp Nhĩ Tân khá lâu, nhưng không nghe nói ai mất con cả."
Phó Mặc Bạch nhíu mày hỏi: "Là hai vị nào, cậu biết không?"
"Nói ra cũng trùng hợp, một người là ông cụ Hoắc, người còn lại là ông cụ Giang, Giang Mộ Chu."
Cả hai đều là tướng lĩnh khai quốc, hiện giờ một người ở Bắc Kinh, một người tạm trú ở tỉnh Quảng Đông. Phó Mặc Bạch suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Phía ông cụ Giang thì cậu tiếp tục giúp tôi điều tra. Con cái của ông cụ Hoắc tôi đều đã gặp qua rồi, không ai giống Diên Diên cả, chắc không phải đâu."
Hơn nữa, mọi người đều sống trong một đại viện, nếu nhà ông cụ Hoắc thật sự mất con, sau khi biết về thân thế của Tô Diên, họ không thể nào không có phản ứng gì.
Khâu Dã gật đầu đồng ý, rất chú tâm vào việc này: "Cậu yên tâm, em dâu có ân với tôi, tôi nhất định sẽ sớm giúp cô ấy tìm được gia đình!"
Sau đó, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, lại quay về công việc.
Phó Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, luôn cảm thấy chỉ thiếu chút nữa là tìm ra mối liên hệ...
Ngày hôm sau.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên nhốt chú chó nhỏ ở nhà, rồi cầm hồ dán, dán tờ rơi tìm chủ trên các thân cây hai bên đầu hẻm.
Khương Nguyên đứng bên cạnh nhìn, có chút tiếc nuối: "Nếu tìm được chủ thì Tiểu Hắc phải về nhà rồi, em thật sự rất thích nó."