Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:30
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh cúi xuống, mặc kệ tiếng sủa của chú chó đen nhỏ, cứ thế xoa đầu nó.

Chú chó đen ngây , đó ngoan ngoãn xuống, phát vài tiếng rên "ư ử".

Thấy , Tô Diên vô cùng ngạc nhiên: "Hình như nó sợ , nhỉ?"

Phó Mặc Bạch xoa đầu chú chó, lên trả lời: "Vì tuổi sói mà."

"…"

Tô Diên giận dỗi liếc một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Em thấy là sói háo sắc thì đúng hơn."

Dù giọng cô nhỏ nhưng thấy rõ, khẽ nhướng mày, hề phủ nhận.

Lúc , chú chó đen chạy đến bên Tô Diên, vẫy đuôi vui mừng.

Cô cúi bế nó lên, thẳng nhà. Phó Mặc Bạch theo , lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy những mảnh kính vỡ tường vẫn nguyên vẹn, mới yên tâm thu hồi ánh mắt.

Ba tháng gặp, nhà cửa đổi. Anh chủ động bếp chuẩn bữa tối. Tô Diên giả vờ đùa với chú chó, thực dùng ánh mắt len lén , trong lòng nhiều điều hỏi nhưng bắt đầu từ .

Khi tiếng xắt rau vang lên, cô đặt chú chó xuống, định phòng thì bất ngờ : "Diên Diên, đập ba quả trứng giúp với."

"À, ."

Tô Diên bước bếp, lấy ba quả trứng từ trong vại hồ lô đặt lên thớt, đó lấy bát.

ngay lúc , ôm cô từ phía , cằm kiên định đặt lên cổ cô, môi mỏng khẽ mở: "Thật sự nhịn , vẫn ôm em thêm chút nữa."

Giọng trầm khàn của vang lên bên tai, thổi nóng, khiến nửa cô tê dại. Tô Diên mím chặt môi, mặt đỏ bừng.

Tấm lưng mảnh mai của cô dựa lồng n.g.ự.c , tiếng thở cũng trở nên cẩn thận: "Chúng còn nấu cơm mà, đói ?"

"Có em ở đây, đói."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-142.html.]

Nói , siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, lưu luyến lướt xuống, hôn lên cần cổ trắng ngần. Tô Diên bất giác dựa , ép ngửa đầu, thể dần trở nên mềm nhũn.

"Đừng ở đây, bên ngoài sáng lắm."

"Không ai thấy , đừng sợ."

Tiếng động xào xạc, trong gian chật chội trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ba tháng xa cách, vẫn thành thạo như cũ, trong một khoảnh khắc nào đó, Tô Diên nhịn , khẽ rên, xung quanh cũng vì thế mà nóng lên.

Đôi mắt cô ngấn lệ, bám víu lấy thứ gì đó, nhưng đầu óc mơ hồ, chẳng thể nắm lấy gì cả…

Từ bếp đến phòng ngủ, cho đến khi trời sáng, vẫn dừng .

Tô Diên thực sự chịu nổi, ngủ . Không ngủ bao lâu, cuối cùng cô tỉnh dậy từ trong mơ, cả như nghiền nát, khó chịu vô cùng.

Phó Mặc Bạch thấy cô tỉnh, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

"Đói ? Anh nấu cơm xong ."

Tô Diên hừ một tiếng, thèm để ý ngoài cửa sổ, thấy mặt trời lên cao, vô cùng may mắn vì hôm nay là cuối tuần , thì cô hổ c.h.ế.t mất.

Nhận tâm trạng cô vui, xuống bên cạnh, cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn như chú chó mặt xệ: "Hôm qua kiềm , còn đau ?"

Ba tháng nhớ nhung, hóa thành sức mạnh thể xem thường, Tô Diên lườm một cái, dọa sợ .

"Nếu còn như thế nữa, em sẽ ly hôn với ." Cô thực sự chịu nổi mỗi đêm năm sáu bảy , da thịt sắp mài mòn

Nghe thấy hai chữ "ly hôn", đàn ông bình tĩnh kiềm chế ngày hiếm khi hoảng hốt: "Em thể phạt , nhưng đừng nhắc đến hai chữ đó, tổn thương tình cảm bao."

Thấy phản ứng của , Tô Diên cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ eo , : "Anh xoa bóp cho em chúng chuyện."

Phó Mặc Bạch ngoan ngoãn đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Loading...