Anh xoa nắn quả đào, lâu , tiếng nước dần dần vang lên, trong đêm tĩnh lặng, rõ ràng vô cùng.
Tô Diên chống khuỷu tay, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Cho đến khi cắn mút thịt đào, cô mới yếu ớt lên tiếng: "Đừng, bẩn lắm."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Không bẩn, ngọt."
Giọng trầm ấm, mang theo vài phần gợi cảm. Để chứng minh lời là thật, càng chăm chú hơn, nuốt trọn bộ nước đào, để một giọt.
Cùng lúc đó, như luồng điện xẹt qua, Tô Diên thực sự chịu nổi, suýt kêu lên, may mà kịp cắn môi mới hổ.
Ăn đào xong, áp sát cô, nhịn thêm nữa...
Sáng hôm .
Tô Diên tiếng tỉnh giấc, mơ màng nhớ trong nhà còn hai đứa trẻ.
Cô mở to mắt, vội vàng tìm quần áo, mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy ở góc nào đó.
Mặc xong váy liền , cô bước khỏi phòng, thấy Phó Mặc Bạch đang cưa gỗ cùng bọn trẻ, trông náo nhiệt.
"Mọi đang gì đấy?" Cô bước hỏi.
Khương Nguyên cầm dây thừng, hào hứng đáp: "Thầy đang xích đu! Làm xong thì chúng thể chơi đấy ạ!"
Tô Diên ngạc nhiên nhướng mày, tò mò nó thế nào. Cô tiến thêm vài bước, xuống xem kỹ hơn.
Lúc Phó Mặc Bạch ngẩng đầu lên, nghiêm túc : "Lưng em đau, lâu sẽ mệt. Vào nhà ăn sáng , xong thì gọi."
"..." Tô Diên chớp mắt , đ.ấ.m vài cái.
Khương Nguyên hiểu gì, lo lắng hỏi: "Cô ơi, cô đau lưng ? Có cần em xoa bóp cho cô ?"
Mặt Tô Diên ửng đỏ, sợ lời gì nữa, dám ở thêm phút nào.
"Lưng cô , em cần lo ."
Nói xong, cô rời , còn nhanh hơn cả thỏ. Phó Mặc Bạch dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nhịn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-151.html.]
Sau bữa sáng, xích đu cũng sắp thành.
Nó đặt bóng cây, trông chắc chắn.
Khương Nguyên gọi Tô Diên , hai một đẩy một , chơi đùa vui vẻ. Chơi đủ , lúc Phó Mặc Bạch mượn xe về, gọi họ xuất phát Thiên An Môn.
Xe chạy đường, hai tay nắm vô lăng, đột nhiên hỏi: "Anh gần đây cha em thường xuyên cãi , em còn bỏ nhà . Em về thăm nhà ?"
Tô Diên xong im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định khi rời sẽ ghé qua xem.
Chẳng mấy chốc, họ đến nơi.
Nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ mặt, bọn trẻ phấn khích, thấy quảng trường thợ chụp ảnh, họ còn chụp vài tấm kỷ niệm.
Thăm xong Thiên An Môn, họ thăm Cố Cung, chơi vui vẻ. Đến giờ cơm tối, họ mới lưu luyến rời .
"Tôn Tiểu Hổ và Lý Triều Dương đang đợi ở tiệm cơm đấy, chúng thôi."
Từ đây đến tiệm cơm chỉ mất bảy, tám phút lái xe. Tô Diên gật đầu, lòng đầy mong đợi.
"Giờ hai họ thế nào ? Tìm đối tượng ?"
"Hình như , lát nữa em hỏi thử."
Tiệm cơm họ hẹn là quán vịt , chi phí cao. Tô Diên theo Phó Mặc Bạch đại sảnh, nhịn líu lưỡi.
Cô kéo góc áo , nhỏ giọng hỏi: "Nói thật , phát tiền thưởng thế?"
Không thì dám đến nơi đắt đỏ thế ăn cơm chứ?
Phó Mặc Bạch cô kéo dừng bước, đầu bất lực: "Thông minh thật, cái gì cũng đoán ."
"Được thưởng bao nhiêu?"
Cô vốn hỏi, nhưng thực sự tò mò.
Anh thật thà đáp: "98.65 tệ."
Chỉ thiếu chút nữa là tròn 100 tệ, nếu đến 100 tệ thì nộp về nhà. Tô Diên khỏi nghi ngờ rằng và thưởng bàn bạc , thì chỉ thiếu hơn một đồng như ?
Nghĩ đến đây, cô tức tối: "Quỹ đen của đúng là đầy đủ, nên mới dám đến quán vịt ."