Tô Diên chấn động trước cảnh tượng này, tim đập "thình thịch". Dường như viên đạn đó không b.ắ.n vào bia ngắm mà b.ắ.n thẳng vào tim cô.
Không ngoài dự đoán, năm phát đạn đều trúng hồng tâm.
Hoắc Mạn không để ý đến khuôn mặt khó chịu của anh trai mình, không kìm được mà khen ngợi: "Anh Phó giỏi quá đi! Chuyện gì anh cũng xuất sắc thế này sao? Dường như không có gì là anh không làm được!"
Hoắc Chính Minh nghe vậy, mặt càng thêm khó coi, nhưng trước mặt ông cụ nên không dám phát tác.
Ông cụ Hoắc thấy phản ứng của anh ta, thầm thở dài. So sánh với con cháu đời sau, ông cụ thực sự ghen tỵ với ông cụ Phó.
Từ trường b.ắ.n trở về, Phó Mặc Bạch không định tiếp tục ở lại, dẫn Tô Diên rời đi.
Trong lòng ông cụ đầy lưu luyến, lấy ra một phong bao đưa cho Tô Diên: "Đây là thay ông cụ Phó tặng cháu, sau này hai cháu phải đối xử tốt với nhau, nếu có gì ấm ức, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ông tâm sự."
Tô Diên nhận lấy phong bao, cúi đầu cảm ơn, có thêm vài phần thiện cảm với ông cụ này.
Ra khỏi nhà họ Hoắc, cô tò mò hỏi: "Có phải anh từng chọc giận Hoắc Chính Minh không? Em thấy anh ta có chút địch ý với anh."
Phó Mặc Bạch nghĩ ngợi, phủ nhận: "Anh và anh ta chỉ gặp nhau vài lần, địch ý từ đâu mà đến, anh cũng không rõ lắm. Anh cũng đâu phải tờ mười tệ mà ai cũng thích được."
Nhìn vẻ kiêu ngạo của anh, Tô Diên lườm anh một cái, không tiếp tục chủ đề này.
Trên đường về nhà, hai người mua thêm thịt và rau xanh, định tối về làm vằn thắn ăn.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thấy có người bán dưa hấu, Phó Mặc Bạch mua một quả dưa hấu lớn.
Khi họ về đến nhà, bọn nhỏ đang ngồi dưới bóng cây vẽ tranh, Lý Thụ vẽ cảnh đu quay, cậu nhóc vẽ Khương Nguyên sinh động như thật.
Khương Nguyên thì vẽ một cây hồng, vẽ rất chỉn chu.
Tô Diên đến gần xem một lúc, đến khi Lý Thụ vẽ xong mới lên tiếng: "Cuộc thi ngày kia, em chuẩn bị thế nào rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-156.html.]
Lý Thụ đặt bút màu xuống, cười thẹn thùng: "Cũng tạm ạ, em không nói chắc được."
Sợ cậu nhóc áp lực quá lớn, Tô Diên vỗ nhẹ vai cậu: "Cố gắng hết sức là được, mau thu dọn bút vẽ, chúng ta ăn dưa hấu thôi."
Hai đứa trẻ nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, sau đó chạy vào bếp giúp đỡ.
Phó Mặc Bạch cắt dưa hấu làm đôi, một nửa đặt vào nước mát để ướp lạnh, nửa kia cắt thành từng miếng nhỏ, đưa cho mỗi người một miếng.
Tô Diên nhận miếng dưa, cắn một miếng nhỏ, lập tức cảm thấy mát mẻ cả người.
Thấy anh không ăn, cô đưa miếng dưa của mình tới miệng anh: "Nếm thử xem, ngọt lắm."
Phó Mặc Bạch cúi đầu nhìn cô, nghiêng người cắn một miếng, vô tình ngửi thấy hương thơm trên cổ cô, hỏi: "Em dùng gì vậy? Rất thơm."
Tô Diên khẽ chớp mắt với anh, tai đỏ bừng: "Em mua một hộp kem dưỡng da ở tòa nhà bách hóa, không cùng thương hiệu với trước đây nên mùi cũng khác."
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Phó Mặc Bạch rất thích cô trang điểm xinh đẹp, lúc nào cũng vui vẻ.
Anh lại cúi đầu ngửi thêm một chút, cười khen ngợi: "Ừ, mùi hương này tốt hơn trước. Ngoài kem dưỡng da, em còn mua gì nữa?"
Thấy anh hứng thú, mắt Tô Diên sáng lên: "Em còn mua một chiếc váy và hai cái kẹp tóc, anh có muốn xem không?"
"Được, em thử đi, để anh xem."
Anh ngồi trên ghế, rất hưởng ứng.
Vài phút sau, Tô Diên mặc váy mới bước ra, còn xoay một vòng trước mặt mọi người.
"Thế nào? Đẹp không?"
Phó Mặc Bạch thật lòng gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Lần sau mua đồ, có thể dẫn anh đi cùng, như vậy sẽ không mệt, còn có thể chọn thêm vài món."