Ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài trời đã tối đen.
Phó Mặc Bạch nắm tay cô, luôn chú ý từng bước đi, rất sợ có sự cố gì xảy ra.
Tô Diên thấy anh cẩn thận như vậy, rất bất đắc dĩ: "Chân tay em rất linh hoạt, thị lực cũng tốt, anh quá lo lắng rồi."
Nhưng anh coi như không nghe thấy, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Không còn cách nào khác, cô đành để mặc anh.
Mười mấy phút sau, hai người về đến nhà. Vừa bước vào đầu hẻm đã thấy trong bóng tối, Lý Thụ cầm đèn pin chạy về phía họ: "Cô Tô về rồi phải không ạ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Ánh sáng mờ ảo từ đèn pin chiếu xuống mặt đất, tạo thành một vòng sáng mỏng manh.
Tô Diên không nhìn rõ sắc mặt của cậu nhóc, đang thắc mắc sao cậu chưa về nhà, Lý Thụ đã chạy đến trước mặt họ, mặt đầy kích động: "Cô ơi, em gái em mất tích rồi! Cô có cách nào tìm được không?"
"Mất tích khi nào? Đã báo công an chưa?" Tô Diên giật mình, vội vàng hỏi.
Mắt Lý Thụ đỏ hoe, sắp khóc tới nơi.
"Em vẫn chưa báo, em tìm trong thôn không thấy, đành đến tìm cô giúp đỡ!"
"Đã tìm ở nhà bà ngoại chưa? Chẳng phải bà ta luôn muốn đưa Tiểu Mãn cho người khác sao?"
"Đã tìm rồi, nhà bà ấy không có. Bà ấy nói không thấy Tiểu Mãn."
Lý Thụ rơi nước mắt, vội dùng tay áo lau đi, Tô Diên thấy vậy, nhìn Phó Mặc Bạch một cái, mày nhíu chặt.
"Đi, cô đưa em đi báo án. Đừng lo, chỉ cần Tiểu Mãn còn ở Thanh Sơn, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy."
Lý Thụ tin tưởng tuyệt đối vào Tô Diên, cậu nhóc hít mũi, dùng sức gật đầu, đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-178.html.]
Phó Mặc Bạch đi cùng họ đến đồn công an, trong đồn chỉ có hai nhân viên trực ban, nghe nói có trẻ con mất tích, họ rất coi trọng, hỏi kỹ càng quá trình xảy ra sự việc.
Lý Thụ cố gắng giữ bình tĩnh, kể lại toàn bộ chuyện sau khi tan học về nhà.
"Hôm nay mẹ cháu bị đau bụng, phải vào nhà vệ sinh nhiều lần, lúc mẹ vào nhà vệ sinh, Tiểu Mãn đã biến mất. Mẹ đã hỏi mọi người trong thôn, ai cũng nói không thấy, cũng hỏi bà ngoại, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Mãn. Chú công an ơi, cầu xin chú tìm em gái giúp cháu!"
Nói xong, Lý Thụ cúi đầu thật sâu, nước mắt rơi lã chã.
Tô Diên đứng bên cạnh nhìn cảnh đó, trong lòng rất xúc động, cô kéo tay Phó Mặc Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh nghĩ đứa trẻ có thể tìm lại được không? Theo lý, trong thôn có người lạ đến, chắc hẳn sẽ có người chú ý chứ?"
Phó Mặc Bạch nghe xong suy nghĩ một lát, hỏi Lý Thụ: "Sao mẹ em lại bị đau bụng? Từ hôm qua đến giờ đã ăn những gì?"
Lý Thụ suy nghĩ kỹ, trả lời: "Hôm qua ăn bánh ngô và rau muối, sáng nay, bà ngoại mang vài cái bánh nhân hẹ tới, vì em vội đi học nên không ăn."
Nhân viên trực ban nghe vậy, có suy đoán: "Có thể mẹ cháu ăn bánh nhân hẹ bị đau bụng, hẹ rất dễ gây đau bụng."
Phó Mặc Bạch lại không thấy mọi chuyện đơn giản như vậy: "Nhà còn bánh không?"
"Còn hai cái, mẹ để dành cho em."
"Lát nữa chúng ta về nhà lấy, tốt nhất là kiểm tra."
Nhân viên trực ban hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ý của anh, có chút kinh ngạc: "Anh nghi ngờ bà ngoại của đứa bé?"
Để vụ án được phá nhanh, Phó Mặc Bạch cung cấp manh mối: "Bà ta từng có ý định đưa đứa trẻ cho người khác, chỉ riêng động cơ này đã cần phải điều tra kỹ."
Hai công an không ngờ còn có chuyện này, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.
Họ sợ nhất là vụ án liên quan đến chuyện gia đình, rất ảnh hưởng đến việc phá án.
Sau đó, họ chia nhau hành động, một người chịu trách nhiệm kiểm tra ga tàu và bến xe, người kia sẽ đến thôn tìm nghi phạm và nhân chứng.