Tô Diên cũng giúp: "Xin hỏi, việc gì chúng thể ?"
"Vậy phiền hai quanh thị trấn xem khả nghi ."
Nhắc đến " khả nghi", Phó Mặc Bạch đột nhiên nghĩ điều gì đó, tự chủ cau mày.
"Có một nơi, kiểm tra. Ai thể cùng một chuyến?"
Công an ngạc nhiên một thoáng, vội hỏi: "Anh nghĩ manh mối ?"
"Ừ, chỉ là nghi ngờ thôi."
Hiện tại thời gian gấp gáp, nhiệm vụ hàng đầu là tìm đứa trẻ, dù chỉ là nghi ngờ cũng kiểm tra.
Vì , một công an cùng đến địa điểm khả nghi, nơi đó chính là con hẻm mà Phó Mặc Bạch mua trứng.
Sợ đánh rắn động cỏ, công an bảo Lý Thụ gõ cửa, đó chuyển sân , điều tra thứ.
Lý Thụ cố gắng đè nén tâm trạng căng thẳng, vài giây gõ cửa, nhưng gõ mãi mà ai trả lời.
Cậu nhóc Phó Mặc Bạch, nên gì tiếp theo.
"Bên trong , tiếp tục gõ."
"Dạ, !" Lý Thụ tiếp tục nín thở, gõ mạnh hơn lúc nãy.
Không qua bao lâu, cuối cùng bên trong cũng động tĩnh, một gã to con từ trong nhà bước , giận dữ hỏi: "Ông mày đang uống rượu đây! Mẹ nó ai mà gõ cửa ngừng thế?!"
Nếu đối phương là phụ nữ, để Lý Thụ mặt thì hợp hơn, nhưng giờ là một tên đàn ông hung hãn, Phó Mặc Bạch đẩy Lý Thụ sang một bên, tự cửa, chuẩn đối mặt với cơn giận của đối phương.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Chẳng mấy chốc, cổng sân mở , Lý Thụ vô thức chắn Tô Diên, sợ cô thương.
Phó Mặc Bạch thẳng đàn ông mặt, mặt mày còn cau hơn cả đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-179.html.]
"Sao giờ mới mở cửa? Là cho mặt mũi ?"
"?" Người đàn ông ngẩn , nhất thời ngơ ngác.
"Ý mày là gì? Mày là ai?"
Phó Mặc Bạch nhân lúc gã đang bối rối, đẩy mạnh gã bước trong sân, dáng vẻ lạ chớ gần, ngay cả chó cũng dám chọc.
Hôm nay mặc thường phục, để lộ phận.
Một hai phút , cuối cùng đàn ông cũng phản ứng , vội chặn : "Mẹ kiếp mày ăn kiểu gì thế?! Còn dám bước trong nữa là tao g.i.ế.c mày!"
Phó Mặc Bạch còn dữ tợn hơn gã: "Có vợ tao đang ở chỗ mày ? Mày giấu cô ở ?"
Tô Diên thế thì chớp mắt, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, dám lên tiếng.
Gã đàn ông bình thường thích lăng nhăng, bèn cho rằng lời của Phó Mặc Bạch là thật. Ánh mắt gã lóe lên, khí thế cũng giảm phân nửa.
"Vợ mày liên quan gì đến tao? Đừng ở đây linh tinh, mau cút !"
Giờ phút , Phó Mặc Bạch nhập vai một kẻ cắm sừng vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ thấy túm lấy cổ áo gã đàn ông, lạnh lùng : "Mày đừng giả vờ giả vịt với tao, nếu tao tìm thấy cô thì mày yên ."
Nói , hiệu cho Lý Thụ, đối phương lập tức hiểu ý, lén nhà. Cùng lúc đó, công an cũng trèo qua tường, chỉ khóa cửa mà còn khóa cả nhà kho.
Điều khiến phạm vi tìm kiếm của họ ngày càng thu hẹp.
lúc đó, trong nhà vang lên tiếng của trẻ con, khiến đều giật .
Lý Thụ xúc động chạy trong, khi thấy Tiểu Mãn, mắt nhóc đầy nước mắt.
Người phụ nữ trong nhà thấy lạ xông , hoảng hốt: "Mày là ai? Chạy nhà tao gì?!"
Trước khi cứu đứa trẻ, Lý Thụ dám manh động, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích: " cùng trai tìm chị dâu, chị là nhân tình của chồng chị."