Giang Đông gật đầu đồng ý, trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Từ tiệm cơm quốc doanh trở về nhà, Tô Diên vẫn không thể bình tĩnh, trong đầu cô rối bời. Cô hỏi Phó Mặc Bạch: "Anh nói... họ có thể là người thân của em không? Em thấy chuyện này thật kỳ lạ." Chỉ qua một bữa ăn, mà tìm được người thân? Nghĩ đến thôi cũng thấy không chân thực.
Phó Mặc Bạch đưa cho cô một cốc nước lọc, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, anh đoán bên đó sẽ sớm có kết quả, là hay không thì thuận theo tự nhiên thôi."
Tô Diên nhận lấy cốc nước, gật đầu, quyết định không nghĩ về những chuyện này nữa.
Ngày hôm sau.
Trước khi rời đi, anh ba Tô đến trường trung học trong thị trấn để từ biệt cô.
Anh ấy cầm một túi trái cây, đưa cho cô, nghiêm túc nói: "Em phải giữ gìn sức khỏe, đợi sinh con xong, anh sẽ đến thăm em."
Tô Diên nhìn anh ấy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
"Cảm ơn, chúc anh lên đường bình an."
"Ừm, tốt."
Anh ba Tô vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khuyên: "Em đừng để bụng chuyện của mẹ, thực ra mẹ rất nhớ em. Đợi em sinh con xong, mẹ nhất định sẽ đến thăm em."
Tô Diên cười tự giễu, đối diện với ánh mắt anh ấy, rất thẳng thắn hỏi: "Em kết hôn mà bà ấy cũng không đến, anh nghĩ em sinh con là sinh vàng sao? Có thể mời bà ấy đến được đây?"
Anh ấy nghe xong khẽ mím môi, không biết nên nói gì. Tính cách của Trương Lan Quyên thế nào, thực ra người nhà họ Tô đều biết rõ, anh ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
"Thôi được rồi, anh không khuyên em nữa. Em chỉ cần vui vẻ là được."
Tấm lòng tốt của anh ấy, Tô Diên vẫn rất cảm kích: "Ừm, anh cũng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-190.html.]
Tiếp đó, anh ấy hỏi: "Đúng rồi, hôm qua em ăn cơm với người nhà họ Giang, họ có hỏi về tình hình gia đình mình không? Anh và Giang Tây đã hẹn hò được hơn nửa năm, định sang năm kết hôn."
Tô Diên hiểu ý anh ấy, thành thật nói: "Họ không hỏi về nhà họ Tô, chỉ là nói chuyện bạn bè thôi, anh không cần lo."
Nghe cô nói vậy, anh ba Tô lại có chút ngại ngùng: "Chuyện của anh và Giang Tây là do chiến hữu cũ của cha làm mai, thành hay không cũng phải thận trọng, nên mới cẩn thận như vậy."
Tô Diên hiểu ra, không nói thêm gì. Cho đến khi tiễn anh ấy đi, cô mới khẽ thở dài.
Lúc này, bụng cô bỗng nhiên kêu "ục ục", rất bất ngờ, cô cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng, cười dịu dàng: "Các con sao thế? Đói rồi à? Đi nào, mẹ đưa các con đi ăn ngon!"
Khi tâm trạng không tốt, chỉ có món ăn ngon mới có thể chữa lành tất cả.
Cô đến tiệm cơm quốc doanh gần đó mua vài chiếc bánh bao thịt, ăn no nê rồi mới về trường.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Tô Diên trở lại yên bình như trước, cô cũng tăng cân thêm ba ký. Khuôn mặt trái xoan ban đầu trở thành mặt trứng ngỗng, vẫn xinh đẹp rạng ngời.
Hôm đó, cô như thường lệ ngồi lên chiếc xe jeep chuẩn bị tan làm về nhà, nhưng Phó Mặc Bạch mãi không khởi động xe, anh nói với cô: "Giang Đông đưa cha anh ấy đến đây, hiện đang ở tiệm cơm, em có muốn gặp không?"
Tô Diên hơi sững người, cảm thấy bất ngờ: "Họ đến đây là để gặp em sao?"
"Ừm, nghe Giang Đông nói, bên đó biết tin về em đều rất xúc động, nên cha anh ấy giấu mẹ muốn gặp em trước."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên vô thức xoắn ngón tay vào nhau, do dự vài giây rồi đồng ý.
Từ đây đến tiệm cơm không xa, nhưng lòng cô đã bay đến đó, có vài phần hồi hộp và mong chờ.
Bảy tám phút trôi qua, xe dừng lại trước một tiệm cơm. Giang Đông đã đứng ở cửa chờ họ.
Khi anh ta thấy bóng dáng của Tô Diên, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội bước tới vài bước, chào hỏi họ.
Phó Mặc Bạch trước tiên cẩn thận đỡ Tô Diên xuống xe, sau đó nắm tay cô, theo sau Giang Đông bước vào tiệm cơm.