Những ngày đó.
Người nhà họ Giang quen mặt ở khu đại viện , hàng xóm láng giềng cũng nhận khách nhà Phó Mặc Bạch thực sự là vị thủ trưởng Giang quyền cao chức trọng .
Lúc , hàng xóm từ chối nhận kẹo mừng bình tĩnh nổi. Anh chờ cửa nhà Phó Mặc Bạch, tìm để giải thích.
Chờ mãi mới gặp , vội : "Mấy hôm thật sự đau răng nên nhận kẹo mừng, sẽ để bụng chứ?"
Phó Mặc Bạch thẳng , hờ hững đáp: " rảnh để nghĩ những chuyện đó, ơn tránh , còn về nhà giặt tã."
Đối phương ngẩn , ngờ đàn ông thường ngày nghiêm nghị, về nhà việc , khỏi nuốt nước bọt, vội dạt : "Vậy mau , trẻ con tã dùng thì ."
Phó Mặc Bạch bước thẳng qua , thêm lời nào.
Mấy ngày nay, nhà họ Giang đều ở ăn cơm tại nhà, cũng quen thuộc với Diệp Khiết. Thỉnh thoảng Giang Nam sẽ cùng bà đồng tâm hiệp lực mắng Tô Kiến Quốc .
Giang Phong Viễn một bên hết, tuy tham gia nhưng cũng ngăn cản, điều khiến Giang Nam càng mắng hăng hơn.
Lo sợ Giang phát hiện điều bất thường, họ ở thêm hai ngày lưu luyến rời khỏi thành phố Thanh Sơn, lên đường trở về nhà.
Trước khi chia tay, Giang Phong Viễn dặn dò Phó Mặc Bạch: "Phải ở cữ đủ 42 ngày mới , tuyệt đối đừng để con bé dính nước lạnh. Có lẽ đầy tháng của hai đứa nhỏ cha sẽ qua , lúc đó Giang Đông sẽ đến giúp, yêu cầu gì cứ với nó nhé."
Đối diện với cha vợ mới nhậm chức, thái độ của Phó Mặc Bạch vẫn như cũ, kiêu ngạo cũng tự ti: "Vâng, con sẽ chú ý, lên đường bình an."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-203.html.]
Giang Phong Viễn cố ý ho khan hai tiếng, : "Cha của cha và ông cụ Phó cũng là quen cũ, con là một đứa trẻ , cha mừng vì Diên Diên thể gả cho con, hy vọng hai đứa cũng thể hạnh phúc."
Ông hạ thấp thái độ, Phó Mặc Bạch nghiêm túc hứa: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Diên Diên và hai đứa bé, bọn con cũng sẽ hạnh phúc."
Nhận lời cam đoan, Giang Phong Viễn dẫn yên tâm rời khỏi thành phố Thanh Sơn.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đến ngày giao thừa.
Sáng sớm, Tô Diên cầm đôi câu đối xong, nhờ Phó Mặc Bạch dán lên cửa chính bên ngoài.
Giang Nam giúp cầm hồ dán, khen ngợi: "Chữ của em gái thật, chữ như , vô cùng dễ ."
Phó Mặc Bạch nghiêng đầu một cái, cảm thấy lầm , ngờ là một kẻ nịnh nọt đến .
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Còn Tô Diên khen đến đỏ mặt, dự định tối nay sẽ thêm một cái đùi gà cho Giang Nam.
Dán câu đối xong, hai bếp nấu cơm. Diệp Khiết gì, ngược chút quen: "Để giúp mấy đứa nhặt rau nhé, dù cũng rảnh rỗi mà."
Phó Mặc Bạch kịp thời ngăn cản: "Mẹ nuôi, nghỉ ngơi , thời gian vất vả , để con là ."
Giang Nam cũng phụ họa: "Nấu cơm là kỹ năng sinh tồn của nhà họ Giang, cứ yên tâm nghỉ ngơi."
Nghĩ đến những thắc mắc đây, Tô Diên nhân cơ hội hỏi: "Anh và cả còn chú, đều tìm đối tượng? Nhìn cũng , chắc khó để lấy vợ chứ?"
Giang Nam cạo vảy cá trả lời: "Anh thì cảm thấy nghiên cứu dễ hơn tìm đối tượng nên vẫn độc . Anh cả thì yêu cầu cao, nhất định tự do yêu đương, nhưng xung quanh là đàn ông, ngay cả muỗi cái cũng gặp, kết hôn, khó lắm ~ Còn về chú , chú từng ly hôn, lẽ vì tổn thương tình cảm nên tìm nữa."