Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:40:46
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị nói trúng tâm sự, mặt Hứa Khánh Dương đỏ bừng lên, tránh ánh mắt của anh, nói: "Anh họ, hiểu lầm giữa chúng ta quá sâu rồi, em vẫn nên về trước, đợi khi nào anh nghĩ thông suốt, chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Nói xong, anh ta đứng dậy muốn đi, Phó Mặc Bạch không cản, những người xung quanh thấy vậy cũng im lặng.

Mắt thấy không có bậc thang đi xuống, Hứa Khánh Dương đành bực bội rời đi.

Đợi khi người đi rồi, Giang Nam đến bên Phó Mặc Bạch hỏi: "Cậu với em họ mình có hiềm khích à? Cần tôi giúp không?"

"Không cần đâu, cậu ta sẽ không quay lại nữa."

Nghe anh nói vậy, Giang Nam không nói thêm, tin tưởng rằng với khả năng của anh, chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện gia đình này.

Khi tiệc đầy tháng kết thúc, Diệp Khiết và người nhà họ Giang cũng phải về rồi.

Vừa lúc thím Quách tới báo danh, Diệp Khiết dặn dò bà ấy rất nhiều, cuối cùng không nỡ mà rời đi.

Đột nhiên nhà cửa trở nên vắng lặng, Tô Diên còn chưa quen, may mà Dương Hiểu Hồng thường đến chơi, nên cuộc sống của cô không đến mức buồn tẻ.

Khi hai người nói chuyện về Thẩm Tình, Dương Hiểu Hồng thần bí nói: "Cô có biết không? Cô ấy dự định đưa Khương Tùng về thành phố Cáp Nhĩ Tân gặp cha mẹ rồi! Thật mong hai người họ có thể thành đôi."

Tiệc đầy tháng lần này, Thẩm Tình vì có việc bận nên không đến, Tô Diên cũng không nghe gia đình nhà họ Giang nhắc đến, nên rất ngạc nhiên.

"Cậu nghe Thẩm Tình nói à?"

"Không, tôi nghe người trong thôn nói, tôi đã lâu không gặp cô ấy rồi."

Không ngờ cô ấy cũng giống mình, không gặp Thẩm Tình, Tô Diên cười bất đắc dĩ: "Cô vẫn nên đợi cô ấy tự mình nói với cô, lời đồn bên ngoài không đáng tin đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-205.html.]

"Hầy, vậy được rồi."

Dương Hiểu Hồng khẽ thở dài, cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán: "Ngày nào tôi cũng ở trong khu đại viện này, sắp rỉ sét rồi, muốn nhờ Khâu Dã giúp tôi tìm một công việc, đến giờ anh ấy vẫn chưa tìm được. Vẫn là cậu tốt nhất, có con, có công việc, tất cả đều là niềm an ủi tinh thần."

Tô Diên rất tò mò, cô ấy muốn tìm công việc gì?

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Về điểm này, Dương Hiểu Hồng không kén chọn: "Chỉ cần có thể kiếm tiền, làm gì cũng được."

Hiện nay đã là năm 1975, còn hơn hai năm nữa mới khôi phục thi đại học, Tô Diên suy nghĩ một lát, hỏi: "Cô có bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục học không? Đợi sau này chính sách tốt hơn, có khi còn có thể đỗ đại học."

Dương Hiểu Hồng sững sờ nhìn cô, chưa bao giờ có suy nghĩ viển vông như vậy: "Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, kiến thức học được cũng đã quên từ lâu, dù bây giờ muốn học cũng không biết phải học thế nào."

Thấy cô ấy có ý muốn, Tô Diên đề nghị: "Tôi có sách giáo khoa cấp ba, cô có thể học theo, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, học thêm kiến thức, chẳng có hại gì."

"Ừ, cô nói đúng!" Dương Hiểu Hồng gật đầu, quyết định trước khi tìm được công việc sẽ xem sách giáo khoa cấp ba để g.i.ế.c thời gian.

Đợi tiễn cô ấy đi, thím Quách bế Tiêu Tiêu đến trước mặt Tô Diên hỏi: "Tối nay căng tin ăn bắp cải hầm, cháu có muốn ăn không? Nếu không muốn, thím sẽ đi mua đồ ăn."

Từ khi sinh con, Tô Diên không còn thèm ăn thịt như trước, cô khá muốn ăn món thanh đạm, có lợi cho việc giảm cân. Vì vậy lắc đầu: "Cháu ăn bắp cải là được rồi, món bắp cải hầm của nhà ăn cũng ngon, thím không cần phải đi thêm chuyến nữa đâu."

Thím Quách rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ, giúp cô nhẹ nhõm không ít, cô cũng muốn đối xử với bà ấy như người nhà, để bà ấy được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Buổi tối, Phó Mặc Bạch về nhà.

Chỉ thấy Tô Diên dựa vào giường, đang cho con bú, trong lúc vô tình phần trắng nõn kia lung lay trong tầm mắt.

Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Loading...