Thấy họ định đi, người phụ nữ đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tô Diên, cầu xin khẩn thiết: "Em gái, em giúp tôi một chút đi, chắc chắn tôi sẽ trả lại tiền cho em mà!"
Đúng lúc này, Trương Tiểu Thiên đã lâu không xuất hiện cũng lắc lư trong đám đông, chào hỏi Phó Mặc Bạch: "Anh trai, giúp cô ấy đi, trông cô ấy đáng thương quá mà!"
Tô Diên chưa từng tiếp xúc với gián điệp, trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng vì bọn trẻ, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng phân tích lợi hại.
Phó Mặc Bạch bình tĩnh hơn cô rất nhiều, lạnh lùng đáp trả: "Tôi đã nói, ra ngoài không mang tiền, cậu tốt bụng thì cho cô ta mượn đi."
Thấy họ không nóng không giận, Trương Tiểu Thiên và người phụ nữ nhìn nhau vài giây, rất buồn bực, chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách làm họ tức giận, để lợi dụng hỗn loạn mà bắt cóc trẻ con, làm con tin trong tương lai.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Anh trai, anh thật làm khó người ta, tôi cũng không có tiền. Anh không tin thì có thể đi cùng cô ấy đến bệnh viện xem, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tầng tháp!"
Người xem cũng hùa theo: "Đúng đấy, có tiền thì giúp một chút, chẳng lẽ bắt người ta phải quỳ xuống cầu xin à?"
Trong đám người này, rõ ràng còn có kẻ cùng bọn với họ, mà nơi đây lại hoang vắng, Phó Mặc Bạch nhìn quanh một vòng, quyết định đặt sự an toàn của vợ con lên hàng đầu, đợi ra khỏi công viên rồi sẽ tính cách khác. Cuối cùng anh đành thoả hiệp: "Được rồi, chúng ta đi bệnh viện."
"..."
Một lần nữa không chọc giận được anh, Trương Tiểu Thiên bực bội gãi đầu, cảm thấy thông tin từ cấp trên cung cấp không chính xác.
Ai nói người đàn ông này nóng tính chứ? Thật sự là quá tốt tính, bị gây sự đến thế mà vẫn không nổi giận.
Ngay sau đó, Phó Mặc Bạch đẩy xe nôi quay người đi về hướng cổng công viên. Người phụ nữ thấy vậy, sắc mặt dịu lại đôi chút: "Anh trai, anh đi một mình với tôi là được, không cần mang theo vợ con đâu."
Cô ta vừa dứt lời, Tô Diên bỗng tiến lên hai bước, vung một cái tát mạnh vào mặt cô ta, "Chát" một tiếng vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-210.html.]
Trong mắt lộ rõ sự giận dữ: "Tôi thấy cô có ý đồ khác đúng không? Có phải cô muốn quyến rũ chồng tôi nên mới cứ bám riết lấy anh ấy không?"
Cái tát này không chỉ làm người phụ nữ sững sờ, mà ngay cả Phó Mặc Bạch cũng ngẩn người trong chốc lát.
Người phụ nữ phản ứng lại, một tay che mặt sưng đỏ, tức đến mức muốn g.i.ế.c cô: "Cô dựa vào đâu mà đánh tôi? Đúng là vô lý!"
Tô Diên đứng chắn trước xe nôi, hai tay chống nạnh, tỏ ra vô cùng hung hăng: "Tôi vô lý ở chỗ nào? Bao nhiêu người ở đây, cô cứ bám lấy chồng tôi đòi tiền, sao không hỏi xem người khác có thể cho cô vay không? Cô dám nói mình không có ý đồ gì à?"
Ánh mắt người phụ nữ chợt lóe lên, thực sự có ý đồ, nhưng không phải là loại ý đồ đó.
Những người xung quanh cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề, nhìn lại nhan sắc của Phó Mặc Bạch, bỗng nhiên cảm thấy lời Tô Diên rất có lý.
Thế là, ánh mắt mọi người nhìn người phụ nữ thêm phần khinh bỉ.
Có kẻ đồng bọn thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng phá đám: "Có phải cô nghĩ quá rồi không? Mẹ người ta đang nằm viện, làm sao có tâm trạng đó được?"
Tô Diên khí phách đáp trả: "Nếu có ngày cô ta làm mẹ kế của con tôi, anh có chịu trách nhiệm được không? Nếu không chịu được thì im đi! Đừng ở đây xen vào chuyện người khác!"
Ví dụ này khiến Phó Mặc Bạch ho sặc sụa vài tiếng, suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà chết.
Mặt người phụ nữ nóng rát, rất muốn nhân cơ hội gây chuyện, nhưng lúc này lòng mọi người đều nghiêng về phía Tô Diên, dù có gây chuyện cũng không được lợi.
Cô ta không khỏi nghi ngờ thông tin từ cấp trên. Bởi vì trong thông tin nói rằng Tô Diên là người lương thiện, dịu dàng như nước, là cô giáo tốt trong lòng học sinh.
Nhưng nhìn thế này, cô dịu dàng như nước ở đâu ra? Rõ ràng là một con cọp mẹ, còn là một người vợ ghen tuông xem chồng như trời!
Kế hoạch lần này thất bại cũng không thể hoàn toàn trách họ!