Nghe anh nhắc đến mẹ Giang, bước chân Tô Diên khựng lại, do dự một chút hỏi: "Mẹ... đã biết rồi?"
"Ừ, cha nói trong lúc bà ấy tỉnh táo, phản ứng cũng khá bình thường, không phát bệnh."
Nghe Giang Nam kể, lòng Tô Diên chua xót, Phó Mặc Bạch ôm lấy vai cô, tiếp cho cô một chút sức mạnh.
Lúc này, bé Nguyên Nguyên trong vòng tay của Tô Diên ngẩng đầu lên, đôi lông mi dài chớp chớp, ngơ ngác nhìn mẹ, vẻ ngây thơ đó khiến lòng người ấm áp.
Tô Diên mỉm cười, hôn nhẹ lên má phúng phính của con bé.
Giang Bắc thấy vậy thèm muốn không thôi: "Cô nhóc này lớn nhanh thật! Em gái, để anh bế một lúc được không?"
"Được chứ."
Tô Diên trao con bé cho anh ấy, giới thiệu: "Đây là Nguyên Nguyên, giờ đã trở thành cô nhóc mũm mĩm rồi."
Giang Bắc cẩn thận đón lấy, cảm nhận sự mềm mại, thơm ngát, lòng anh ấy tràn đầy yêu thương.
Giang Nam cũng muốn bế, nhưng tay anh ấy còn phải xách hành lý, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn.
Một giờ sau, chiếc xe jeep dừng lại trước một căn nhà hai tầng.
Giang Đông nghe thấy động tĩnh liền từ trong nhà bước ra, ánh mắt tràn ngập sự xúc động, nhưng anh ta là con trai trưởng, phải giữ phong thái nghiêm trang, nên đành dùng lời nói để bày tỏ nỗi nhớ nhung trong lòng.
"Đường xa vất vả rồi nhỉ? Mọi người vào nhà đi."
Tô Diên cười khẽ, theo thói quen nhìn quanh, phát hiện nơi này rất đẹp, vườn hoa nở rộ đủ sắc màu, còn có một bể cá lớn, nuôi mấy con cá chép đỏ.
Giang Đông giải thích: "Những bông hoa này là cha trồng cho mẹ, cá chép là do ông nội nuôi, trước đây nhà ở Quảng Đông cũng được trang trí như vậy."
Cô thu hồi ánh nhìn, tò mò hỏi: "Mẹ thích hoa lắm ạ?"
Giang Đông nhìn cô thật sâu, trả lời: "Thật ra tên em đáng lẽ là Giang Quỳ, cha mẹ mong em luôn khỏe mạnh, rực rỡ như ánh mặt trời. Nhưng tên [Diên] cũng rất hay, người như tên, em là cô gái kiên cường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-212.html.]
Những lời này khiến cổ họng Tô Diên nghẹn lại, cô lặng lẽ nhẩm hai chữ "Giang Quỳ" trong lòng…
Sau đó, họ bước vào căn nhà nhỏ, trong phòng khách có rất nhiều người đứng đợi, cảnh tượng giống như đang đón tiếp khách quý.
Giang Phong Viễn tiến ra cửa đón, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ. Có một người phụ nữ xinh đẹp, lặng lẽ theo sau ông, dò xét Tô Diên với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên cũng chú ý đến bà, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Giang Phong Viễn kéo người phụ nữ từ sau lưng ra trước, giới thiệu: "Diên Diên, đây là mẹ con, bà ấy tên là Thẩm Như."
"Vợ à, đây là con gái chúng ta, con bé đã lớn và trở về rồi."
Thẩm Như nhìn Tô Diên, thắc mắc hỏi: "Em không có con gái mà? Anh nhận con gái nuôi khi nào vậy?"
Giang Phong Viễn đã quen với tính khí thất thường của bà, kiên nhẫn nói: "Không phải con nuôi, là con gái ruột, em có thể gọi con bé là Diên Diên."
Nhìn cảnh này, Tô Diên cố hít sâu, dịu dàng chào hỏi: "Mẹ, con rất vui khi được gặp mẹ."
Thẩm Như vẫn chăm chú nhìn cô, không dám tin con gái mình đã lớn như vậy.
"Sao đến giờ con mới về nhà? Mẹ đã đợi con rất lâu rồi."
Nói xong, cuối cùng bà bước tới gần Tô Diên, tỉ mỉ quan sát từng nét mặt, như đang tìm lại hình bóng của cô lúc nhỏ.
Tô Diên không dám cử động, để mặc bà ngắm nhìn.
Hai người đứng gần nhau, một cảm giác thân thiết kỳ diệu trỗi dậy, như thể có thể vượt qua thời gian và không gian.
Thẩm Như ngẩn ngơ một lúc, rồi mỉm cười rạng rỡ, khẳng định: "Phong Viễn nói đúng, con chính là con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm!"
Tô Diên cũng mỉm cười theo, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ".
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều cảm động, mắt Giang Phong Viễn đỏ hoe, tiến lại gần, giang tay ôm chầm lấy hai mẹ con, chỉ cảm thấy lúc này, cuối cùng cũng trọn vẹn.