"Cái gì? Cha bảo chúng ta dọn ra ngoài?!"
Mạnh Sương ngạc nhiên, cảm thấy uất ức: "Chúng ta đang sống rất tốt, tại sao lại phải dọn đi?"
Giang Bắc khoanh tay, cười khẩy: "Ngày nào em cũng mặt nặng mày nhẹ, cha mình không nhìn ra sao? Ông ấy hỏi anh, nên anh ăn ngay nói thật. Ý ông ấy là nếu chúng ta sống ở đây mà không thoải mái thì có thể dọn ra nhà riêng mà sống, làm vậy tốt cho cả đôi bên."
Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Sương hiện lên chút hoảng loạn, tức tối nói: "Em chỉ lén lút nói với anh, sao anh lại nói cho người nhà? Giờ thì hay rồi, chắc chắn cha anh sẽ có ý kiến với em cho xem!"
Giang Bắc sắp bị chị ta chọc tức, bật cười: "Cha hỏi anh hai lần, lần đầu tiên anh lấp l.i.ế.m cho qua, đây là lần thứ hai rồi, em muốn anh bịa chuyện thế nào đây? Em sợ người nhà biết như vậy thì đừng có giở mặt!"
Giọng của anh ấy rất lớn, đúng lúc Thẩm Như đi ngang qua đây, bà giật mình, vỗ n.g.ự.c bước đến, nhìn hai người với vẻ mơ hồ, hỏi: "Hai đứa làm gì thế? Đang cãi nhau à?"
Mạnh Sương mím môi không nói, Giang Bắc không muốn làm bà lo lắng, vội cười nói dối: "Không có gì, giọng con lớn bẩm sinh, nghe như đang cãi nhau thôi."
Thẩm Như không nghĩ ngợi nhiều mà tin ngay, bước tới nắm lấy cánh tay anh ấy, vui vẻ nói: "Mẹ muốn đến nhà Diên Diên, con đưa mẹ đi nhé."
Hôm trước, Tô Diên và Phó Mặc Bạch chuyển về sống ở tứ hợp viện.
Giang Bắc là người đưa họ về, nên biết địa chỉ, anh ấy khó hiểu hỏi: "Chẳng phải em gái nói ngày mai sẽ mời mọi người đến sao? Giờ mẹ đến đó làm gì?"
"Mai thì lâu lắm, giờ mẹ muốn đi ngay, mẹ muốn gặp Nguyên Nguyên và Tiêu Tiêu."
Trong thời gian gần đây, Thẩm Như đã phát triển tình cảm sâu sắc với hai đứa bé, không gặp một ngày, bà cảm thấy như cách ba thu.
Giang Bắc đành phải đồng ý yêu cầu của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-220.html.]
Mạnh Sương đứng bên cạnh thấy cảnh này, cảm thấy khó chịu, lo lắng sau này cha mẹ chồng sẽ thiên vị.
Lúc này, Giang Bắc quay đầu hỏi chị ta: "Mẹ với anh đến nhà em gái, em có đi không?"
Mạnh Sương không chút do dự từ chối: "Hôm nay em hơi cảm, hai người đi đi, nhớ gửi lời hỏi thăm giúp em."
Giang Bắc nhìn chị ta thật sâu, không ép buộc, anh ấy lái xe đến trước cửa nhà, chất đầy quà cáp chuẩn bị xuất phát.
Nghe nói họ muốn đến nhà Tô Diên, Giang Phong Viễn cũng quyết định đi theo.
Trên xe, ông phàn nàn với Thẩm Như: "Em nói em đó, thật sự không đợi được một buổi tối à? Trời sắp tối rồi, chẳng phải sẽ làm phiền các con sao?"
Thẩm Như ngồi cạnh ông, tỏ vẻ không hiểu: "Em có làm phiền gì đâu, em mang nhiều đồ lắm, toàn là thứ Diên Diên và Mặc Bạch thích ăn, còn có quần áo mới và sữa bột cho các cháu nữa. Ít ra em còn khá hơn anh, anh chẳng mang theo thứ gì kia kìa!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thấy bà nói có lý, suy nghĩ rõ ràng, Giang Phong Viễn bất ngờ bật cười: "Được, em nói đúng, sau này chuyện nhà chúng ta đều nghe em hết."
Giang Bắc vừa lái xe vừa nghe họ nói chuyện, cũng nhận thấy mẹ như có sự thay đổi, dường như đầu óc minh mẫn hơn nhiều.
Không lâu sau, xe dừng lại ở một ngõ nhỏ. Họ xuống xe, Giang Bắc dẫn đường đến trước cửa tứ hợp viện.
Giang Phong Viễn đã nghe nói từ lâu, rằng trước khi qua đời ông cụ Phó đã để lại một căn nhà lớn, giờ nhìn thấy, trong mắt ông hiện lên sự ngạc nhiên.
Ở Bắc Kinh, có một căn nhà lớn ở khu trung tâm không phải là chuyện dễ dàng. Điều này khiến ông không thể không suy nghĩ nhiều hơn, lo sợ có người có ý đồ xấu lợi dụng căn nhà này để làm tổn thương con gái và con rể.
Lúc này, Giang Bắc gõ cửa gỗ sơn đỏ, một lát sau, Phó Mặc Bạch ra mở cửa. Khi thấy họ, anh mỉm cười, nghiêng người mời họ vào.
"Tô Diên ở trong nhà, mọi người vẫn chưa ăn tối phải không? Để con đi mua thức ăn."