Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:42:21
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba người họ đến đây là vì ngẫu hứng, thực sự chưa ăn tối. Giang Phong Viễn suy nghĩ một lúc, đề nghị đi chợ cùng anh.

Phó Mặc Bạch ngẩn người, sau đó gật đầu đồng ý.

Vài phút sau, hai người đi song song trên đường. Giang Phong Viễn suy nghĩ một lúc, hỏi về căn tứ hợp viện.

Phó Mặc Bạch là người thông minh, lập tức hiểu ý ông, anh cẩn thận giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối.

Giang Phong Viễn nghe xong, dừng chân lại, nói với giọng sâu sắc: "Cha chỉ hy vọng nửa đời sau của Diên Diên có thể hạnh phúc vui vẻ. Nếu căn nhà này không có vấn đề gì, thì cha yên tâm rồi. Nếu thực sự gặp chuyện gì, các con cũng không cần lo lắng, chỉ cần có cha ở đây, không ai có thể làm tổn thương con bé."

Phó Mặc Bạch cũng dừng lại, nghiêm túc nói: "Cha yên tâm, con sẽ không để cô ấy rơi vào hiểm cảnh, nếu không chắc chắn hoàn toàn, con không thể nào ở trong ngôi nhà này."

Ở một nơi khác.

Tô Diên dẫn Thẩm Như đi dạo quanh từng căn phòng, nhìn thấy chiếc xích đu và ao cá trong sân, Thẩm Như vui vẻ nói: "Cái sân này thật đẹp, nếu có thể trồng thêm hoa, sẽ càng tuyệt hơn."

"Đợi mùa hè năm sau, con nhất định sẽ trồng đầy hoa ở đây, để mỗi ngày mẹ đều có thể nhìn thấy."

Thẩm Như hưng phấn gật đầu, bắt đầu tưởng tượng cảnh đẹp ấy.

Giang Bắc đi theo sau họ, quan sát căn nhà này, hỏi: "Em gái, em định khi nào về lại Bắc Kinh? Có cần anh đến Đông Bắc giúp không?"

"Không cần đâu ạ, thực ra đồ đạc của chúng em rất ít, đến lúc đó có thể tặng lại một ít cho người khác, có lẽ chỉ cần mang theo hai túi hành lý là được."

Học sinh khóa này của Tô Diên sẽ tốt nghiệp cấp hai vào tháng bảy năm sau, cô định tháng tám sẽ trở về Bắc Kinh, còn Phó Mặc Bạch cũng đã nộp đơn xin lên cấp trên.

Đến lúc đó, có thể anh sẽ trở về trước để sắp xếp mọi thứ, sau đó đón cô và con về Bắc Kinh.

Thẩm Như không hiểu những điều này, chỉ muốn họ nhanh chóng trở về đoàn tụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-221.html.]

*

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt lại là lúc chia tay.

Trước khi Tô Diên trở lại Đông Bắc, Thẩm Như đã dẫn cô đến tòa nhà bách hóa, mua sắm tiêu xài.

Tầng hai là khu vực quần áo may sẵn, Thẩm Như lấy ra một đống phiếu vải, hào phóng nói: "Ở đây muốn chọn gì thì chọn, mẹ có tiền, không cần tiết kiệm cho mẹ."

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phiếu vải như vậy, Tô Diên không khỏi kinh ngạc: "Số phiếu vải này đủ mua bảy, tám bộ quần áo, con không thiếu quần áo, mẹ cất lại đi."

Nhưng Thẩm Như không nghe, không ngại tiêu tiền. Bà chỉ vào một chiếc áo khoác gió trong tủ nói: "Đồng chí bán hàng, phiền tìm một chiếc áo khoác giống vậy gói lại giúp tôi."

Tô Diên thấy vậy, vội ngăn lại: "Mẹ, năm ngoái con mới mua một chiếc áo khoác, chỉ mới mặc hai lần vẫn còn mới, mẹ đừng mua thêm nữa."

Nói rồi, cô lấy phiếu vải trong tay bà giấu đi, định về nhà sẽ trả lại cho bà.

Người bán hàng nhìn cô, thấy cô thật sự không muốn mua, bĩu môi, quay lưng rời đi.

Đúng lúc này, một người phụ nữ từ xa đi tới, khi nhìn thấy Tô Diên, khuôn mặt vốn dĩ còn mang chút ý cười bỗng chốc trầm xuống.

Cố tình tiến lại gần, chào hỏi Tô Diên: "Thật không ngờ gặp được cô ở đây. Cô không về nhà thăm mẹ một chút sao? Mẹ rất nhớ cô đấy."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Người đến không ai khác chính là Tô Tiểu Tuyết, Tô Diên thu lại nụ cười, lười đáp lại.

Nhưng đối phương vẫn đứng chắn trước mặt cô, cười như không cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cô tưởng từ nay về sau cô sẽ sống vui vẻ sao? Đừng mơ nữa, sớm muộn gì cũng có ngày cô phải khóc thôi."

Tô Diên cau mày, khó hiểu trước tâm lý của cô ta, trên khuôn mặt lại tăng thêm vài phần ác cảm.

"Tránh ra, đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai."

Thấy cô không phản ứng, Tô Tiểu Tuyết rất không hiểu: "Chẳng lẽ cô không tò mò chút nào sao? Chưa biết chừng không lâu nữa, cô sẽ thành quả phụ đó."

Loading...