Lúc này, Giang Phong Viễn tiến lại gần, hỏi Phó Mặc Bạch: "Công việc ở thị trấn đã xử lý xong chưa? Chẳng phải đã bảo các con đừng vội sao?"
Tô Diên nghe thấy vội vàng trả lời: "Ông nội bị bệnh, làm sao chúng con có thể yên tâm được, bây giờ chúng con có thể vào thăm ông không ạ?"
Giang Phong Viễn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, để họ vào.
Trong phòng bệnh rộng rãi chỉ có hai chiếc giường đơn, một trong số đó là giường chăm sóc.
Tô Diên nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên ông cụ Giang, thấy ông đang ngủ say, ánh mắt cô toát lên vẻ đau lòng.
Thẩm Như cũng đi theo vào phòng, không dám lớn tiếng làm ồn đánh thức ông cụ. Bà kéo tay áo Tô Diên, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta ra ngoài trước đi. Chắc ông ấy còn ngủ thêm một lúc nữa."
Tô Diên nhìn ông nội lần nữa, rồi mới rời đi.
Đến tối, ông cụ Giang mới tỉnh dậy. Ông nhìn về phía cuối giường, khi nhận ra gương mặt xinh đẹp của Tô Diên, nở nụ cười yếu ớt hỏi: "Ai bảo các cháu về vậy? Đừng lo quá, đây là bệnh cũ của ông, cùng lắm ở lại đây vài ngày thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Tô Diên tiến đến, cúi người nắm lấy tay ông, cười nói: "Ông phải dưỡng bệnh cho tốt, khi ông khỏe, cháu sẽ đưa ông đến tiệm cơm, đi ăn đồ ngon!"
Ông cụ Giang đồng ý, hơn nữa rất mong chờ.
Thấy trời ngày càng tối, Giang Phong Viễn giục đám người Tô Diên về nhà, đồng thời cũng lo lắng cho Thẩm Như, ông bảo Tô Diên tạm thời chăm sóc vợ mình, để Giang Đông lái xe đưa về.
Nghe nói ông cụ Giang không quen ăn thức ăn ở bệnh viện, Phó Mặc Bạch tự nguyện nhận nhiệm vụ này, dự định sáng mai làm bánh bao.
Từ bệnh viện đến tứ hợp viện, lái xe mất hơn hai mươi phút. Khi về đến nhà, Tô Diên sắp xếp cho Thẩm Như ở phòng khách, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý, dỗ các bé ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-231.html.]
Khi cô xong việc mới nhận ra, Phó Mặc Bạch đang băm nhân thịt trong bếp, bột đã được cán xong, chỉ còn gói lại nữa thôi.
Cô giơ tay lên xem đồng hồ, kim ngắn chỉ số mười, trời đã khuya lắm rồi.
Vậy nên cô khuyên: "Anh đi ngủ sớm đi, công việc còn lại, sáng mai làm cũng kịp."
Phó Mặc Bạch bảo cô đi ngủ trước, nói mình không buồn ngủ. Tô Diên nhìn ra tâm tư của anh, đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo anh, chân thành cảm ơn: "Anh đối xử với người nhà của em thật tốt! Cảm ơn anh!"
Người đàn ông sững lại một chút, sau đó quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Không cần khách sáo như thế, chúng ta chỉ còn vài người thân thôi, đương nhiên phải đối xử tốt với họ."
Nói xong, anh đẩy Tô Diên vào phòng ngủ, bảo cô mau mau đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy, mùi thịt thơm đã lan tỏa khắp nhà. Bọn trẻ bị cơn thèm ăn làm cho háo hức, chạy vội đến bàn ăn.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thấy bánh bao đã được hấp xong, Tô Diên không khỏi tiếc nuối vì dậy muộn, không giúp được gì.
Phó Mặc Bạch bày bát đũa cho họ, ánh mắt dịu dàng: "Ăn đi nào, mẻ này mới hấp, đang nóng hổi đây."
Thẩm Như thấy anh giỏi giang như vậy, cười tươi rói giơ ngón cái lên khen ngợi một hồi.
Tô Diên chưa động đũa, muốn mang bánh bao đến bệnh viện. Phó Mặc Bạch múc cháo, gắp đồ ăn cho cô, nhẹ nhàng nói: "Anh đã đưa đi rồi, em yên tâm ăn đi."
Cô mở to mắt, không khỏi hỏi: "Anh dậy từ lúc mấy giờ thế? Đừng nói là đêm qua không ngủ nhé?"
Nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, Phó Mặc Bạch bật cười: "Chỉ làm mấy cái bánh bao thôi mà, đâu đến mức làm cả đêm. Ăn xong rồi, anh sẽ đưa mọi người đến bệnh viện nhé? Xong việc anh sẽ về quân khu."
Thẩm Như không biết đường, vui vẻ đồng ý. Tô Diên cũng không rõ đường phố hiện tại, sợ mất thời gian nên chọn nghe theo sắp xếp của anh.