Phó Mặc Bạch dừng bước, lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai: "Chuyện nhà tôi không cần anh lo. Thay vào đó hãy quan tâm đến cuộc thi đi, đến lúc đó đừng thua đấy."
Tiêu Kỳ bị thái độ của anh chọc giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy thôi, anh cần gì phải vậy? Chẳng lẽ anh sợ?"
Phó Mặc Bạch nhướng mày, bị anh ta chọc cười, tiến lên một bước, đe dọa: "Bây giờ Diên Diên là vợ tôi, cũng là mẹ của con tôi, có liên quan gì đến anh? Hãy dẹp những suy nghĩ bẩn thỉu đó đi, đừng tự làm mình nhục mặt nữa."
Khoảnh khắc nhìn nhau, một luồng không khí căng thẳng lan tỏa xung quanh.
Tiêu Kỳ siết chặt nắm đấm, nỗ lực kiềm chế mới không mất đi lý trí cuối cùng.
Anh ta hối hận rồi, hối hận vì không ngăn Tô Diên đi xuống nông thôn, cũng hối hận vì nghe lời cha mẹ, không cùng cô ấy đến Đông Bắc.
Đôi khi anh ta nghĩ, nếu ban đầu có thể đưa ra lựa chọn khác, thì người đàn ông đứng bên cạnh Tô Diên hôm nay nhất định là anh ta.
"Phó Mặc Bạch, nếu sau này anh đối xử không tốt với Diên Diên, tôi nhất định sẽ cướp lại cô ấy. Còn nữa, anh có chút tương lai nào không? Đừng mơ mà dựa vào nhà họ Giang để leo lên."
Phó Mặc Bạch cười khẩy, cảm thấy có lẽ người này bị lừa đá vào đầu. Hoặc, thực ra thứ anh ta quan tâm không phải Tô Diên mà là cây đại thụ nhà họ Giang này.
Anh cố ý khiêu khích anh ta: "Người thân của vợ tôi cũng là người thân của tôi, nhà họ Giang còn chẳng biết anh là ai, anh không thấy mình có chút tự mình đa tình sao?"
Nói xong, anh đẩy vai của Tiêu Kỳ, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Kỳ bị đẩy lùi nửa bước, ánh mắt tràn đầy giận dữ, nhưng lại không thể làm gì được.
Một bên khác.
Tô Diên về đến nhà, thấy Thẩm Như và Văn Yến đang chơi đùa với bọn trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-233.html.]
Văn Yến rất thích bọn trẻ, khi thấy Tô Diên trở về, cô ấy mỉm cười nói: "Hai đứa nhỏ này ngoan quá, nếu mình có thể sinh ra những đứa con dễ thương như vậy, mình có sinh bảy, tám đứa cũng chẳng sao."
Nghe cách nói khoa trương của cô ấy, Tô Diên không nhịn được cười: "Cậu nghĩ bụng mình là quả bóng sao? Đến cả thời điểm xẹp xuống cũng không có?"
Văn Yến bị chọc cười, ôm bụng cười to, đến nước mắt cũng chảy ra ngoài: "Mình chỉ nói đùa thôi mà, mình còn chưa có đối tượng nào, làm sao có con được?"
Cô ấy và Tô Ái Quân đã ly hôn, hiện tại đang trong tình trạng độc thân, dù có người giới thiệu đối tượng, cô ấy vẫn chưa ưng ý ai.
Thẩm Như ngồi cạnh nghe vậy, liền nói: "Muốn tìm đối tượng thì dễ thôi, dì biết nhiều thanh niên lắm, cháu có thể thoải mái chọn lựa."
Văn Yến không phản đối việc tìm kiếm tình yêu mới, cười hí hửng cảm ơn: "Dì Thẩm, dì thật tốt ~ chuyện hạnh phúc của cháu nhờ cả vào dì!"
Bình thường Thẩm Như không có việc gì làm, không ai giao việc cho bà. Lần đầu tiên có người tin tưởng bà, còn giao cả chuyện hạnh phúc của cả đời cho bà, bà vui mừng không thôi, quyết tâm chọn cho Văn Yến một chàng trai tốt nhất!
Tô Diên lại nghĩ khác, cô mong muốn Văn Yến có thể học hành tốt, năm sau thi đỗ đại học, lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, cố gắng nắm bắt cơ hội lần này.
Thế nên, cô đưa cho cô ấy một bộ sách bài tập cấp ba: "Đây là sách mà mình vừa đọc xong, cậu cũng xem thử nhé. Nếu có gì không hiểu, chúng ta có thể cùng thảo luận."
Văn Yến nhận sách, sắc mặt u ám: "Sao lại có bài tập nữa chứ? Sách giáo khoa cậu cho lần trước, mình mới vừa đọc xong."
"Vậy thì tốt quá! Đọc xong làm bài tập, kiểm tra lại kiến thức học được."
Văn Yến không thể tranh cãi với cô, đành phải bỏ chúng vào túi, cũng hỏi: "Cậu có kế hoạch gì không? Có tiếp tục làm giáo viên không?"
Tô Diên chưa nghĩ xa đến vậy, tạm thời chỉ muốn học hành chăm chỉ để đối phó với kỳ thi đại học năm sau.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Ngoài ra, cô còn đang chuẩn bị một bộ tiểu thuyết dài, dự định khi tình hình ổn định, sẽ tìm một nhà xuất bản đáng tin cậy để xuất bản.
Tuy nhiên, cô chưa nói cho ai biết về kế hoạch này, ngay cả Phó Mặc Bạch cũng không biết.