Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:43:00
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại, hai đứa nhỏ trở thành bảo bối của Thẩm Như, quan trọng hơn cả Giang Phong Viễn, vừa nghe vậy, bà liền từ bỏ ý định, quyết định lần sau sẽ đợi trong nhà, tuyệt đối không để bị cảm lạnh.

"Được rồi, mẹ nghe lời con."

Tô Diên rất hài lòng với điều này, Giang Nam giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô.

Nghe nói cô đã về sau kỳ thi, ông cụ Giang gọi cô vào phòng đọc sách, hỏi về kế hoạch tiếp theo.

Tô Diên chỉ nhắm đến học đại học, nếu năm nay không đỗ, cô sẽ tiếp tục thi vào năm sau.

Ông cụ mỉm cười hài lòng, khen cô có chí khí.

Sau đó, hai người trò chuyện thêm nhiều điều. Trong lúc đó, Giang Phong Lĩnh gõ cửa phòng đọc sách, cung kính bước vào.

Tô Diên nhìn thấy, hiểu ý rời đi.

Cho đến một giờ sau, Giang Phong Lĩnh mới bước ra khỏi phòng đọc sách. Tô Diên tiến tới chặn đường ông ấy, hỏi nhỏ: "Chú, cháu nghe nói chú sẽ đi công tác ở thành phố Thanh Sơn, đúng không ạ?"

Giang Phong Lĩnh dừng lại, không giấu giếm: "Ừ, phải đi ba tháng, cháu có chuyện gì không?"

Tô Diên lập tức nói ra một yêu cầu quá đáng: "Cháu có mua một chiếc áo bông và vài món ăn cho mẹ nuôi, chú có thể mang đến cho bà ấy không giúp cháu không ạ?"

Giang Phong Lĩnh hơi sửng sốt, sau đó đồng ý ngay: "Không vấn đề gì, cháu đưa đồ cho chú đi."

Tô Diên trở vào nhà lấy đồ, còn nhét thêm năm mươi tệ vào chiếc áo bông mới. Đây là số tiền cô kiếm được từ việc viết sách, tất nhiên cô muốn báo hiếu mẹ nuôi. Cô cũng đã mời Diệp Khiết đến Bắc Kinh ăn Tết, nhưng đối phương kiên quyết không đến, không còn cách nào khác, cô đành phải làm vậy.

Ngoài đồ ăn và áo bông, Tô Diên còn đưa cho Giang Phong Lĩnh một phong bì, hy vọng ông ấy có thể đích thân giao thư cho Diệp Khiết.

Giang Phong Lĩnh ghi nhớ từng yêu cầu của cô, hôm sau ông ấy lên đường đến Thanh Sơn.

*

Trong hai tháng tiếp theo, các trường đại học lần lượt gửi giấy báo trúng tuyển, như tuyết rơi đầy khắp trời nam biển bắc nước Trung Quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-240.html.]

Tô Diên cũng nhận được giấy báo trúng tuyển, do nhân viên bưu điện mang đến tận nhà.

"Đồng chí, chúc mừng cô! Cô đã được Đại học Bắc Kinh tuyển chọn rồi!"

Giọng anh ta rất to, thành công thu hút sự chú ý của cả nhà họ Giang. Thẩm Như đang mang đôi giày da mới mà Tô Diên mua, bước nhanh tới hỏi: "Đây là thật sao? Con gái tôi thật sự đã đỗ Đại học Bắc Kinh?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Qua thời gian sống chung, Thẩm Như đã dần bình thường trở lại, bà biết Đại học Bắc Kinh là thế nào, nên rất phấn khích.

Nhân viên bưu điện cười nói: "Đương nhiên là thật, trên phong bì có ghi tên Đại học Bắc Kinh, không tin bà xem thử. Tôi còn phải đi giao thư, xin phép đi trước."

Nói xong, anh ta đẩy xe đạp rời đi.

Tô Diên và Thẩm Như cùng nhìn vào phong bì, ánh mắt bị bốn chữ "Đại học Bắc Kinh" làm chói mắt.

Cô nhanh chóng mở phong bì, cho đến khi thấy rõ nội dung bên trong, mới dám tin rằng mình thật sự đã đỗ Đại học Bắc Kinh.

Thẩm Như là người không giấu được chuyện, bà gọi cả nhà ra chỉ để chia sẻ niềm vui.

Chẳng mấy chốc, mọi người thấy tờ giấy báo trúng tuyển mới tinh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Ông cụ Giang cầm lấy tờ giấy, xem xét kỹ lưỡng vài lần.

Thấy ông coi trọng như vậy, Giang Nam thắc mắc: "Con và anh cả, anh hai đều đã học đại học. Sao trước đây cháu không thấy ông phấn khởi như vậy?"

Ông cụ Giang khẽ ho một tiếng để che giấu sự bối rối, biện bạch: "Các cháu là con trai, còn con bé là con gái, tất nhiên phải quan tâm nhiều hơn. Hơn nữa, hồi đó ông rất bận, đâu có thời gian để ý đến các cháu."

Giang Nam sờ mũi, ngẫm lại thấy cũng có lý.

Chiều tối, Phó Mặc Bạch về nhà, Tô Diên bước chân nhẹ nhàng đến gần anh, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ.

Người đàn ông bước nhanh tới, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao hôm nay lại ra cửa đón anh thế này?"

Tô Diên giấu hai tay ra sau lưng, nụ cười càng tươi hơn, cô đứng trước mặt anh, hân hoan nói: "Em đến để báo tin vui cho anh, từ hôm nay em sẽ trở thành sinh viên của Đại học Bắc Kinh! Mau nói chúc mừng em đi!"

Loading...