Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:43:51
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Yến suy nghĩ một lúc, thấy lời cô nói cũng có lý.

Để xua tan bầu không khí xấu hổ, Trịnh Luân cầm lấy ấm trà, rót trà cho mọi người, giọng điệu ấm áp của anh ta làm người ta cảm thấy như tắm mình trong làn gió xuân.

Trong lúc trò chuyện, có người hỏi về tình hình gia đình anh ta.

Anh ta không giấu giếm mà trả lời: "Những tài sản trước đây của gia đình tôi đã được trả lại, cha mẹ tôi cũng quay lại công việc cũ, mọi thứ đều rất tốt."

Nhà họ Trịnh có hai căn tứ hợp viện, cha của Trịnh Luân là một giáo sư đại học, mẹ anh ta từng là tiểu thư danh giá, có chút tài sản riêng, giờ đây họ đều đã quay về thành phố, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.

"Lớp trưởng, tôi nghe nói cậu đã thi đỗ đại học, là Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa?"

Trịnh Luân vô thức nhìn Tô Diên một cái, đáp: "Là khoa Luật của Đại học Bắc Kinh."

"Đại học Bắc Kinh? Vậy là cùng trường với Diên Diên à?"

Văn Yến kinh ngạc thốt lên, thu hút ánh mắt tò mò của mọi người.

"Hóa ra ủy viên học tập của lớp mình cũng đỗ Đại học Bắc Kinh sao? Quả thật xuất sắc!"

"Xem ra lớp mình thật nhiều nhân tài, chỉ riêng thi đỗ Đại học Bắc Kinh thôi đã có hai người rồi."

Đối diện với sự trêu chọc của mọi người, Tô Diên chỉ cười ngại ngùng.

Khi món ăn được dọn lên, Trịnh Luân ngồi xuống đối diện cô, trò chuyện với các bạn nam bên cạnh.

Hiện nay, mọi người đều đã trưởng thành, nhiều người đã lập gia đình và có con, cuộc sống hạnh phúc, nên chủ đề trò chuyện chủ yếu xoay quanh chuyện bếp núc và chuyện nhà cửa.

Có người hỏi Tô Diên: "Nghe nói mấy năm trước cậu đã kết hôn, có đúng không?"

Tô Diên gật đầu xác nhận: "Đúng vậy."

Văn Yến bên cạnh bổ sung thêm: "Con cô ấy đã gần ba tuổi rồi, rất xinh đẹp!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-244.html.]

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của họ, Tô Diên luôn lạnh lùng, không gần gũi với ai, không ngờ cô lại là một trong những người kết hôn sớm nhất.

Trịnh Luân siết chặt cốc nước trong tay, không tò mò như những người khác, chỉ im lặng mím môi.

Lúc này, bạn học làm công an hỏi điều mà mọi người muốn biết nhất: "Chồng cậu làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào?"

Thấy anh ta tò mò như vậy, Tô Diên chỉ cười khẽ: "Anh ấy là quân nhân, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ."

Nghe nói là thanh mai trúc mã, mọi người cười rộ lên: "Mau kể đi, ai theo đuổi ai? Khi nào thì bắt đầu quen nhau?"

Hết chuyện về hôn nhân của Tô Diên, họ lại hỏi Trịnh Luân: "Lớp trưởng, cậu dự định khi nào thì lập gia đình? Chúng ta không còn trẻ nữa, nên tranh thủ thời gian đi."

Trịnh Luân nở một nụ cười khẽ, giả vờ thoải mái: "Tôi không vội, đợi sau khi đi làm rồi tính."

Có bạn nữ tinh mắt, không kìm được tò mò: "Tôi nhớ lúc đi học Lưu Lệ rất thích cậu, giờ cậu đã quay về thành phố rồi, không nghĩ đến chuyện phát triển với cô ấy sao?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Lưu Lệ chính là người đã có thái độ không tốt với Tô Diên và Văn Yến, cuối cùng bị Trịnh Luân mắng cho bỏ chạy.

Nghe đến tên cô ta, không khí vừa rồi còn náo nhiệt nay lập tức trở nên ngượng ngùng, làm Trịnh Luân rất khó xử.

Anh ta hắng giọng, nghiêm túc tuyên bố: "Tôi và cô ấy chỉ là bạn thời thơ ấu, không có tình cảm gì khác. Mọi người đừng đoán bừa, không tốt cho danh tiếng của cô ấy."

Hành động quang minh chính đại này, rất đáng được ngưỡng mộ.

Văn Yến khẽ nói với Tô Diên: "Quả không hổ danh lớp trưởng, may mà cậu ấy không thích Lưu Lệ, nếu không chắc chắn mình sẽ tránh xa cậu ấy!"

Tô Diên bật cười bởi lời nói của cô ấy, tự mình thưởng thức món ăn, cảm thấy buổi họp lớp hôm nay thật thú vị.

Ăn xong, Trịnh Luân còn tặng mỗi người một món quà kỷ niệm, đó là một cuốn nhật ký.

Tô Diên nhận lấy, có chút ngại ngùng. Dù gì cũng là ăn chực một bữa, lại còn được nhận quà, là ai cũng sẽ ngại thôi.

Những người khác cũng cùng cảm giác: "Lớp trưởng, hôm nay làm cậu tốn kém quá. Đợi qua Tết, chúng tôi mời cậu ăn một bữa, đến lúc đó cậu đừng từ chối nhé."

Trịnh Luân đẩy cặp kính vàng, cười ôn hòa: "Được, năm sau gặp lại."

Loading...