Vừa nghe còn phải học, mọi người than trời một mảnh.
"Cô à, ngày đầu cô đứng lớp mà đã tàn nhẫn vậy rồi sao?"
"Hay chúng ta tổ chức tiệc chào mừng đi cô?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Đúng đó! Chào mừng cô đến dạy lớp chúng em."
Nhìn từng gương mặt non nớt hăng say kia, Tô Diên mỉm cười càng thêm xán lạn.
Nghĩ đến vài năm sau đất nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học, mà nhóm học sinh này vừa lúc bắt kịp giai đoạn đó, cô liền tràn trề sức lực.
Hạ quyết tâm nhất định phải dạy cho chúng thật tốt!
"Từ hôm nay trở đi lớp chúng ta thực hành chế độ khen thưởng. Nếu nghiêm túc học tập, đạt được tiến bộ nhất định sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng. Còn nữa, cô sẽ phát cho mỗi người một túi gấm cùng loại, các em dùng giấy viết thư viết ước muốn của mình lên rồi nhét vào trong túi vải. Chỉ cần đạt được ước muốn, dù mất bao nhiêu lâu cũng có thể tìm cô đổi lấy phần thưởng. Chỉ cần các em cố gắng trả giá, luôn sẽ có ngày nào đó thực hiện được ước mơ của mình."
Mọi người nghe xong sôi nổi bàn tán, Khương Nguyên giơ tay lên: "Cô ơi, điều ước có lớn có nhỏ, có tiêu chuẩn nào để cân nhắc không ạ?"
Cô bé sợ nguyện vọng quá lớn, mãi mãi không thực hiện được.
Tô Diên nhìn cô bé, nghiêm túc đáp: "Em phải tin tưởng bản thân có khả năng vô hạn."
Tiết học này cô không giảng kiến thức trong sách mà nói rất nhiều điều thú vị ở thế giới bên ngoài.
Mọi người đều nghe say sưa.
"Cô Tô ơi, cô từng lên Vạn Lý Trường Thành, từng gặp Chủ tịch chưa ạ?"
Tô Diên cười đáp: "Từng lên Trường Thành nhưng tạm thời chưa từng gặp Chủ tịch, nhưng cô tin rằng chỉ cần cô trở nên ưu tú hơn nữa là có thể gặp được."
Có học sinh khó hiểu: "Cô đã làm cô giáo của bọn em rồi mà vẫn chưa đủ ưu tú sao cô?"
"Người ưu tú hơn cô rất nhiều, việc học là mãi mãi, mọi người cùng nhau cố gắng nhé."
Dưới tiếng cười nói xôn xao, tiết học đầu tiên trong ngày của Tô Diên kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-56.html.]
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đến chỗ cô nhận túi gấm, có người nhận được không vội nhét giấy vào mà khen chiếc túi: "Cô Tô, thứ này là cô thêu ạ? Hoa văn đẹp quá đi mất."
Tô Diên gật đầu thừa nhận, không định giấu nghề: "Nếu thích cô sẽ chỉ em thêu."
"Vâng! Cảm ơn cô giáo."
Chờ phát xong, Khương Nguyên lặng lẽ vẫy tay với cô, Tô Diên tỏ vẻ hiểu rõ, đi ra ngoài lớp học.
"Cô Tô, cô nhìn người gần cửa kính đang nói chuyện với học sinh ấy, đó là người cô muốn tìm."
Tô Diên nhìn sang bên đó, đối phương cắt tóc ngắn, ăn bận giản dị, mỗi hành động đều biểu thị sự nghiêm khắc, trông không dễ tiếp cận lắm.
"Cô ấy là giáo viên thể dục?"
"Đúng vậy, ai ai cũng sợ cô ấy, mỗi lần thấy cô ấy em cũng sợ nữa, tại sao cô muốn làm quen với cô ấy vậy?"
Đối mặt với sự khó hiểu của Khương Nguyên, Tô Diên cúi đầu: "Sau này cô sẽ nói với em."
Con người đều có bí mật, Khương Nguyên hiểu đạo lý này nên không hỏi nữa.
Đến giờ nghỉ trưa, các học sinh ở lại trường ùa ra chỗ phòng cơm nhận cơm hộp.
Tô Diên không muốn làm phiền người nhà họ Khương nên không tự mang cơm trưa mà định ra bên ngoài trường kiếm gì đó để ăn.
Cô vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe jeep quen thuộc nó đậu ở cách đó không xa.
Đối phương thấy cô thì lập tức xuống xe.
Tô Diên thấy vậy vội vàng chạy nhanh hơn chút, đẩy anh vào trong xe lần nữa, bản thân ngồi vào ghế phụ, động tác trôi chảy, liền mạch lưu loát.
"Sao anh lại đến đây?"
Trải qua hai ngày ở chung, Phó Mặc Bạch đã quen với cái thân phận không thể gặp người này của mình, anh nhích người sang, xách hai hộp cơm bằng nhôm từ ghế sau ra rồi đặt trên đùi cô, nói: "Anh đoán em chưa ăn cơm nên mang đến cho em."
Hộp cơm vẫn còn nóng, Tô Diên sờ lên nó, lòng khiếp sợ không thôi: "Đừng nói với em đây là anh lấy ra từ nhà ăn của quân khu đó nhé?"
Phó Mặc Bạch thành công bị chọc cười, sau đó nói lời thấm thía: "Đương nhiên là không, em tạm thời vẫn chưa được tính là người nhà chính thức của quân nhân, không thể chiếm chút đặc quyền đó."