Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:23:53
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Phó Mặc Bạch, cô xoay người đứng thẳng, mỉm cười xấu hổ: "Trùng hợp quá, không phải mọi người đến thành phố Thanh Sơn ư? Sao lại ở chỗ này?"

Thẩm Tình không nói tiếp, ngược lại nhìn cô với ánh mắt sâu xa, hỏi: "Có phải cô nên giới thiệu cho bọn tôi biết anh ấy là ai trước không?"

Hai người đứng bên đường lớn ôm ôm ấp ấp, không cần nói cũng biết mối quan hệ giữa họ là gì.

Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn sang đây, Tô Diên thật sự không chịu nổi, căng da đầu đáp: "Anh ấy là Phó Mặc Bạch."

Người đứng đây đều từng nghe qua cái tên này, Thẩm Tình hưng phấn không thôi:

"Bọn tôi cũng đoán được anh ấy là người yêu của cô từ trước rồi, không ngờ người thật lại đẹp trai như vậy."

Tiếp đó mọi người sôi nổi chào hỏi Phó Mặc Bạch, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

So với bộ dạng chim cút của Tô Diên, Phó Mặc Bạch vẫn luôn gật đầu mỉm cười, biểu hiện ôn tồn lễ độ, trông chẳng hề hung dữ chút nào.

Thế nên ai cũng cho rằng anh là một người văn nhã như tên của anh vậy.

Mọi người hàn huyên xong, Thẩm Tình quay sang trêu ghẹo Tô Diên: "Hèn chi cô không rảnh đi với tôi, hóa ra đã có hẹn với chiến hữu cách mạng."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Tô Diên nghe xong mặt đỏ au, chỉ ước tìm thấy cái khe đất chui vào.

"Mọi người định đi đâu? Hay là tôi đi với mọi người nhé?"

So với việc bị người khác hỏi chuyện, cô càng không muốn đối mặt với Phó Mặc Bạch hơn, rõ ràng giây trước còn từ chối lời tỏ tình của anh, nào ngờ giây sau lại bắt anh phối hợp nói dối với mình, đúng là vả mặt.

Mọi người không biết lòng cô đang nghĩ gì, ai cũng không muốn làm bóng đèn.

"Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, hai người cứ tiếp tục hẹn hò đi. Chúng tôi còn có việc, không tiện đưa cô theo cùng đâu."

Còn muốn biết chuyện thì chờ cô về thôn rồi hỏi là được.

Năm phút sau, nhìn mấy đồng bọn đi càng lúc càng xa, Tô Diên khóc không ra nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-62.html.]

Thấy cảnh này, Phó Mặc Bạch nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc: "Diên Diên, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Tô Diên chột dạ không thôi, chỉ có thể đồng ý.

Thế là hai người lại đi vào tiệm cơm kia, gọi hai phần cơm rau xào.

"Vừa ăn cơm trưa xong, anh còn ăn nổi không đó?" Tô Diên hỏi.

Người đàn ông đưa cho cô một đôi đũa, bình tĩnh trả lời: "Ăn không hết cũng có thể mang về để tối ăn."

Hai món ăn này chẳng qua là vật trang trí, che giấu nội tâm thấp thỏm, đê tiện lại kích động của anh mà thôi.

Đợi đồ ăn được bưng lên, Phó Mặc Bạch mới lên tiếng: "Hiện giờ mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai ta rồi, em có ý định gì không?"

Đây đúng là điều Tô Diên phát sầu, chưa kịp cô nghĩ thông suốt vấn đề, người đàn ông đã nói tiếp: "Nếu bây giờ em vẫn chưa muốn gả chồng, anh lại không bằng lòng tạm chấp nhận người khác. Thì chi bằng thế này đi, chúng ta tiếp tục giữ nguyên vẻ ngoài giả dối này, đến khi mỗi người đều có đối tượng của riêng mình mới thôi."

"Như vậy không công bằng với anh."

Tô Diên nhíu mày muốn từ chối, nhưng Phó Mặc Bạch lại chọc thẳng vào điểm yếu của cô: "Vậy em cảm thấy nên làm gì mới ổn? Nói cho mọi người là em nói dối? Anh không để em làm chuyện ngu ngốc này đâu."

Tô Diên mím môi, lại lần nữa hối hận không biết tại sao trước đó mình lại thốt ra lời nói dối tai hại này…

Chiều tối, họ trở về thôn Bạch Vân.

Những cái đó vứt bỏ nàng các bạn nhỏ, sớm đã chờ ở cửa thôn, mỗi người vẻ mặt bát quái, ngẩng cổ chờ đợi nàng trở về.

Tô Diên chậm rãi đến gần, bước chân có chút lơ mơ, như là đạp lên lớp bông, không có sức lực.

Phùng Thư Miêu liếc mắt một cái đã nhận ra cô, giơ tay vẫy tay với cô: "Cuối cùng cô cũng về, bọn tôi đã đợi cô hơn nửa tiếng rồi đấy."

"Đúng vậy, để gặp cô mà bữa cơm chiều tôi cũng không dám ăn nhiều, vậy nên cô cần phải nói hết rõ ràng với chúng tôi, không được giấu giếm nửa lời mới được."

Sợ cô không tin, Dương Hiểu Hồng còn sờ sờ cái bụng khô quắt, cố làm ra vẻ.

Thẩm Tình duỗi dài cổ nhìn đằng sau Tô Diên, tò mò hỏi: "Người yêu cô đâu? Anh ấy không đưa cô về à?"

Loading...