Đây là câu nói đầu tiên của Phó Mặc Bạch sau khi vào nhà họ Khương, người ngồi ở nhà chính nghe anh nói vậy, tăng thêm vài phần hảo cảm với anh.
Ai cũng cảm thấy anh nho nhã lễ độ, có thể coi trọng Tô Diên như thế, là người đáng để phó thác cả đời.
Thân là mẹ nuôi của cô, Diệp Khiết tự động nhập vai người mẹ, càng nhìn càng thích đứa con rể chuẩn chỉnh này.
Thế nhưng nên khảo sát vẫn phải tiếp tục khảo sát.
"Nếu đã theo đến tận đây rồi, các con định khi nào kết hôn?"
Phó Mặc Bạch ngồi trước mặt mọi người, thẳng sống lưng trả lời: "Con nghe theo Diên Diên, có thể đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào."
Tô Diên ngồi cạnh: "..."
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, cô chỉ biết căng da đầu nói: "Con còn nhỏ, năm nay chưa định kết hôn."
Lúc này Khương Nguyên cười hì hì chen vào: "Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là lưu manh. Cô Tô à, cô không được làm lưu manh đâu đó."
Thấy cô bé không biết lớn nhỏ, Diệp Cầm lườm cô bé một cái, sau đó ngượng ngùng nói với Phó Mặc Bạch: "Đứa nhỏ này thiếu dạy dỗ, đánh vài trận là được rồi."
Phó Mặc Bạch lại nhìn Khương Nguyên một cách tán thưởng, khen cô bé thông minh hơn người, tương lai ắt sẽ rộng mở.
Tô Diên ngồi chếch đối diện anh, chỉ ước đạp anh vài phát.
Lúc tặng quà cho mọi người, ngoài mấy món quà trước đó, Phó Mặc Bạch lại đưa cho Khương Nguyên thêm một chiếc bút máy để cảm ơn cô bé bênh vực lẽ phải.
Khương Nguyên là một đứa trẻ thông minh, cô bé lập tức hiểu ý anh nên thoải mái nhận lấy.
Diệp Khiết nhìn áo lông cừu trong tay, tuy rất thích nhưng lại thấy quá đắt giá. Thấy bà thoái thác không nhận, Phó Mặc Bạch nói: "Người là mẹ của Diên Diên, con mong ngày thường người khen con nhiều một tí. Quần áo do cô ấy chọn, người cứ nhận đi ạ."
Chữ "mẹ" ấy nói cực êm tai, lòng Diệp Khiết vui đến nở hoa nên nhận lấy chiếc áo.
Đến thời gian dùng cơm, Khương Tùng mới làm việc từ bên ngoài trở về.
Phó Mặc Bạch luôn coi anh ấy là kẻ địch giả tưởng của mình, nên nụ cười rất nhạt nhẽo, nếu không phải người nhà họ Khương đều ở đây thì anh đã khôi phục thành vẻ lạnh lùng vốn có của mình từ lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-65.html.]
Khương Tùng loáng thoáng cảm nhận được địch ý, nhưng không rõ địch ý này từ đâu ra. Anh ấy thật sự chỉ coi Tô Diên là em gái, không hề có lòng riêng nào.
Tô Diên nhận ra sự thay đổi của Phó Mặc Bạch, nhân lúc mọi người không chú ý bèn tiến đến cạnh anh hỏi nhỏ: "Anh sao thế? Chẳng phải vừa rồi cười vui lắm sao?"
Quen nhau mười mấy năm, lần đầu tiên cô thấy anh cười tươi như vậy.
Như là hàng giả vậy.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh của cô, dời xuống đôi môi đỏ kia, hỏi: "Em không đoán được là vì sao à?"
Ánh mắt ám muội của anh khiến lòng cô rối loạn, cô vội kéo khoảng cách ra xa, thành thật lắc đầu: "Em không đoán được lý do."
Ngay giây sau, người đàn ông nắm lấy tay cô đặt lên n.g.ự.c mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con người đều có thất tình lục dục, anh cũng biết ghen. Ghen ghét người đàn ông khác có thể ở cùng một mái hiên với em."
Tô Diên hiểu ra, sắc mặt đỏ lự, cô muốn thu tay về lại bị anh nắm chặt lấy, không rút về được.
Trái tim lại lần nữa loạn nhịp, cô cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa rồi.
Ăn cơm xong, Phó Mặc Bạch liền định đi về.
Người nhà họ Khương đưa anh ra ngoài cửa, nhiệt tình mời anh lại đến làm khách. Người đàn ông gật đầu đồng ý, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Tô Diên đi bên cạnh anh, muốn đưa anh đến cửa thôn.
Phó Mặc Bạch đẩy xe đạp, tùy ý hỏi: "Lát nữa em định làm gì?"
Cô trả lời đúng sự thật: "Em đến thôn kế bên thăm hỏi phụ huynh học sinh."
Đông Bắc đã vào thu, trời tối rất sớm. Anh không yên tâm để cô đi một mình nên sải bước ngồi lên xe đạp, chỉ vào yên sau bảo cô lên xe.
Có xe chuyên đưa đón, Tô Diên cũng không làm ra vẻ. Đầu tiên cô đưa bản đồ cho anh, sau đó ngồi xuống yên sau.
Phó Mặc Bạch mở bản đồ nhìn thoáng qua rồi cất nó vào túi, đã nhớ rõ vị trí rồi.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Ngay sau đó anh nói với người ngồi sau: "Chúng ta xuất phát, ngồi cho chắc, ôm eo anh."
Tô Diên: "?!!"