Lúc này thủ trưởng hỏi: "Sức khỏe ông Hoắc sao rồi? Cũng đã lâu tôi chưa đi thăm ông ấy."
Hai nhà Hoắc Phó có quan hệ sâu sắc, Phó Mặc Bạch trả lời đúng sự thật: "Ông ấy khá tốt, thường xuyên đến công viên rèn luyện thân thể, lần sau về thủ đô tôi sẽ gửi lời thăm giúp ngài."
"Ha ha ha, được! Vậy cảm ơn cậu trước nhé."
Cuộc nói chuyện giữa hai người làm mọi người nơi đây khiếp sợ.
Từ trước đến giờ Phó Mặc Bạch vẫn luôn rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trong mắt đại chúng. Hiện giờ lại rầm rộ như vậy khiến tâm tư một số người bắt đầu linh hoạt, trong đó có phó doanh trưởng Tiền Phong.
Anh ta là người thích luồn cúi, phàm là cái gì có giá trị lợi dụng đều sẽ cắm một chân vào.
Chờ thủ trưởng rời khỏi nhà ăn, anh ta thấy Phó Mặc Bạch vẫn ngồi đó liền cười đi tới chào hỏi.
Nghe được tên anh ta, Phó Mặc Bạch mới ngước mắt: "Chào anh, mời anh ngồi."
Thấy anh khách khí như vậy, khuôn mặt Tiền Phong chất đầy nụ cười giả dối: "Tôi đã nghe người ta nhắc đến cậu từ lâu, chỉ là vẫn luôn không gặp được, hôm nay trùng hợp lại gặp nhau ở đây."
Phó Mặc Bạch thầm cười khẩy, ngoài mặt không hiện gì: "Đúng là trùng hợp."
Khó khăn lắm cá mới mắc câu, sợ dọa cá chạy, Khâu Dã vội đáp lời: "Doanh trưởng Tiền định chừng nào mới kết hôn thế? Tôi nghe nói người yêu của anh là cô gái xinh đẹp nhất quân khu, đợi lúc kết hôn chắc chắn tôi và Mặc Bạch sẽ có mặt chúc mừng."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Hai chữ "Doanh trưởng" thành công lấy lòng Tiền Phong, cuối cùng anh ta cũng lộ ra một nụ cười có vài phần thật lòng: "Người yêu tôi thích kết hôn vào mùa hè, nói là mặc váy sẽ đẹp hơn. Phụ nữ ấy à ~ phải nuông chiều chứ. Xem ra năm nay tôi còn phải phòng không gối chiếc. Đúng rồi, doanh trưởng Phó có người yêu chưa? Nữ thanh niên còn độc thân ở đoàn văn nghệ nhiều lắm, nếu chưa có để tôi giới thiệu một người giúp cậu."
"Tôi có vị hôn thê, cô ấy cũng ở nơi này."
Nhắc đến Tô Diên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, giữa mày chưa ý xuân tình, đây là điều Khâu Dã chưa từng gặp trước đây, cậu ta cảm thấy cực khủng bố.
Tiền Phong không hiểu biết đối phương, thế nên vẫn tiếp thu tốt đẹp.
"Có thời gian chúng ta gặp mặt đi, mọi người đều là người trẻ tuổi, chắc chắn có rất nhiều tiếng nói chung."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-71.html.]
"Được."
Hôm nay Phó Mặc Bạch đến nhà ăn là để chờ nghe câu này của anh ta.
*
Sáng hôm sau.
Tô Diên là người đầu tiên đi làm. Cô quét dọn đơn giản văn phòng một lần, trong đầu không ngừng nghĩ đến vết bầm bên khóe miệng Đàm Lệ.
Mãi đến khi những người khác đi làm, cô mới thu hồi suy nghĩ lung tung của mình.
Giáo viên Triệu thấy cô đến sớm như vậy thì kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Đã đỡ sốt chưa? Nhìn cơ thể nhỏ xíu của cô này, sao nay đi làm không mặc nhiều áo chút?"
Tô Diên tỏ vẻ cảm ơn, nói rằng bệnh mình đã khỏi.
Lúc sau lại có vài người lần lượt bước vào, duy nhất không thấy Đàm Lệ đâu. Lãnh đạo bên trên lại đây mở họp, cũng không nhắc tới cô ấy.
Điều này khiến Tô Diên rất khó hiểu, không khỏi suy đoán hay là đối phương gặp chuyện gì đó.
Như nhìn ra được cô nghĩ gì, giáo viên Triệu kéo cô sang một bên hỏi nhỏ: "Cô tò mò tại sao cô Đàm không đến đúng không?"
Tô Diên gật đầu: "Cô biết cô ấy bị gì à?"
"Chuyện của cô ấy không tính là bí mật gì trong trường."
Giáo viên Triệu nhìn quanh bốn phía, thấy không nhìn qua đây, tiếp tục nói: "Chồng cô ấy thích uống rượu, uống rượu xong thì làm loạn, có lần suýt nữa còn mất cả việc làm, bình thường còn thích giở thói tay chân. Cô đừng thấy hình tượng của cô Đàm nghiêm túc như thế, thực ra thì cô ấy miệng cọp gan thỏ, không phải đối thủ của gã chồng kia."
Điều này không khác phỏng đoán của Tô Diên là mấy, nàng im lặng một lát rồi hỏi: "Sao cô Đàm không đi nhờ Hội Liên hiệp Phụ nữ trợ giúp? Con người ta đều do cha mẹ sinh ra, dựa vào đâu lại để anh ta đánh?"
"Nếu cô ấy có giác ngộ như cô thì đã không ra nông nỗi này."
Tô Diên nhìn bàn làm việc trống không kia, qua một lúc lâu tâm trạng vẫn không bình tĩnh nổi.