"???"
Khâu Dã nhất thời không hiểu được, vội vàng truy vấn: "Giả bộ gì cơ? Sao tôi không hiểu?"
"Cậu không cần hiểu, chỉ cần biết tình cảm của chúng tôi rất tốt là được."
Sợ cậu ta không tin, Tô Diên cười tủm tỉm giải thích: "Anh Khâu à, em với anh ấy thật sự không có việc gì. Khi nãy chỉ là diễn kịch mà thôi, anh đừng coi là thật."
Đương sự đã nói vậy rồi, Khâu Dã chép miệng, bỗng cảm thấy đôi vợ chồng này không đi đóng phim điện ảnh thì đúng là tổn thất lớn của giới hí khúc nước Hoa.
Buổi chiều.
Trên đường về thôn, Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Em có mâu thuẫn với cô Phương Nhu kia à? Người nói chuyện với em dưới ký túc xá là cô ta?"
"Ừm."
Việc đã đến nước này, Tô Diên không định giấu giếm nữa. Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần, còn nói ra những suy đoán của cô.
Phó Mặc Bạch nghe xong, trầm ngâm vài giây rồi hỏi: "Bước kế tiếp em định làm thế nào?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Đương nhiên là… Tiếp tục trở mặt, mãi đến khi cô ta không nhịn được nữa mà lòi đuôi mới thôi."
Đây là cách tốt nhất mà Tô Diên nghĩ ra được.
Phó Mặc Bạch lại nhíu mày không tán thành.
"Làm vậy quá nguy hiểm, anh có thể điều tra."
Nếu là chuyện khác Tô Diên sẽ từ chối hỗ trợ, nhưng nghĩ đến Khương Tuyết, cô cảm thấy nếu Phó Mặc Bạch biết rồi, thế thì có thêm một phần sức lực, không chừng chân tướng sẽ sớm ngày được sáng tỏ hơn.
"Em cảm ơn anh thay người nhà họ Khương nhé."
Nhắc đến người nhà họ Khương, Phó Mặc Bạch sẽ không khỏi nhớ đến Khương Tùng, giọng điệu bỗng trở nên chua ngoa: "Em đâu phải người nhà họ Khương, cảm ơn thay họ làm gì?"
Tô Diên ngửi được mùi giấm, chỉ cảm thấy buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-80.html.]
"Không phải người nhà hơn hẳn người nhà, anh quản được em chắc."
Phó Mặc Bạch hơi giận, trực tiếp tuyên thệ chủ quyền: "Anh mới là người nhà của em, sau này sẽ là chồng em, còn là cha của con hai chúng ta, còn Khương Tùng chẳng là gì cả."
Lời anh nói khiến Tô Diên đỏ mặt xấu hổ, cô quay đầu đi, lẩm bẩm: "Chuyện này có liên quan gì đến anh Khương chứ? Anh còn có Mạnh Ly kia kìa, mà em còn chưa ghen."
Mắt thấy tự dẫn lửa châm mình, Phó Mặc Bạch thu hồi sự ghen tuông, vội thấp giọng giải thích: "Anh thật sự không biết cô ta, nếu em không tin, vậy anh chở em đến quân khu cũ hỏi rõ cô ta."
"Không cần đâu, sau này anh bớt ghen với anh Khương là được."
"..."
Phó Mặc Bạch mím môi, lúc này mới rõ bản thân bị lừa.
"Diên Diên, tim anh không khỏe, không chịu nổi bị ai dọa nào đâu, lần sau em kiềm chế chút được không?"
Tô Diên bị anh chọc cười, không đáp lại.
Nghĩ thầm: Lần sau anh ghen thì cứ dùng chiêu này đi, chắc chắn lần nào cũng hiệu quả.
Một tiếng sau, bọn họ lái xe trở lại trấn trên. Tô Diên không vội về thôn mà lấy một bức thư dày từ trong túi xách ra, muốn tìm cục bưu điện gửi nó ra ngoài.
Phó Mặc Bạch thấy ven đường có hòm thư, hỏi: "Sao em không gửi vào đây?"
Tô Diên cầm chắc bức thư, nhẹ nhàng nói: "Đây là thư cho Văn Yến, vẫn nên đưa vào bưu cục thì hơn."
Bọn họ là bạn từ nhỏ, Phó Mặc Bạch hiểu rất rõ mối quan hệ giữa cô và và Văn Yến, vì thế không hỏi lại mà tiếp tục lái xe đến cục bưu điện.
Sau khi đến nơi, đầu tiên Tô Diên mua vài miếng tem, lấy cái đẹp nhất ra dán lên bức thư, sau đó bỏ vào hòm thư ở chính cục bưu điện.
Đợi làm xong xuôi mọi chuyện, cô nhìn về phía Phó Mặc Bạch, hỏi: "Anh muốn ăn sủi cảo không? Hôm nay em mời anh."
Cô vừa dứt lời, đã nghe một tiếng quát ầm ĩ truyền đến từ cách đó không xa, vô cùng chói tai.
"Mày lén ông gửi thư cho ai đấy?! Con mẹ mày, ngày nào tao cũng cho mày ăn ngon uống ngon còn hầu hạ mày, thế mà mày dám hai lòng, để xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!"
Tô Diên nương theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có đầy người vây quanh. Cô khẽ nhíu mày đi về phía đó, theo khoảng cách mỗi lúc một gần, cô thấy trong đám người có một gã đàn ông đang túm chặt tóc một phụ nữ, mặt lộ vẻ hung ác.
Mà người phụ nữ đó vẻ mặt đau khổ, là Đàm Lệ mà cô quen.