Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:27:59
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên nghe xong nhíu mày: "Mấy thứ đó không phải lý do để anh ta đánh cô, càng không phải lỗi của cô, cô không cần phải chịu đựng."

"Ừm, thật ra tôi cũng không muốn nhịn. So với ly hôn, thật ra tôi sợ bị anh ta đánh c.h.ế.t hơn."

Đàm Lệ nói xong húp một miếng canh nóng, cơ thể dần ấm lên, người cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Thấy cô ấy có nghĩ đến chuyện ly hôn, Tô Diên thấy vui vì điều này.

"Nếu có gì cần tôi giúp, cô cứ việc nói nhé, tôi nhất định sẽ giúp cô hết mức có thể."

Đàm Lệ nghe xong tỏ vẻ cảm ơn, cô ấy im lặng một lát rồi ngượng ngùng nói: "Giờ tôi muốn nhờ cô một chuyện, được chứ?"

"Đương nhiên là được, cô nói đi."

"Trước kia tôi không muốn ly hôn, nhưng giờ không thể không ly. Tôi muốn ngồi tàu hỏa về thành phố Cáp Nhĩ Tân, tìm kiếm trợ giúp từ gia đình để ly hôn. Cô cho tôi mượn chút tiền rồi chở tôi đến ga tàu hỏa được không?"

"Được, lát nữa tôi và Mặc Bạch đưa cô lên tàu. Có điều, cô có thư giới thiệu không?"

"Có, tôi có xin tờ đơn trống từ hiệu trưởng, điền thông tin vào là dùng được. Còn về phía hiệu trưởng… tôi sẽ giải thích với ông ấy sau."

Ăn xong mì nóng, bọn họ đi đến ga tàu hỏa, muốn mua vé tàu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân sớm nhất.

Trùng hợp, hai mươi phút sau có một chuyến tàu. Tô Diên mua vé rồi giao cho Đàm Lệ, chúc cô ấy mọi chuyện thuận lợi.

Đàm Lệ cực kỳ cảm kích cô, hứa hẹn sau này sẽ trả phần ân tình này cho cô.

Mãi đến khi đưa cô ấy lên tàu, Tô Diên mới bỗng nhớ ra, hỏi Phó Mặc Bạch: "Anh nghĩ cô ấy có trở về không? Em tiếp cận cô ấy lâu vậy rồi, vẫn chưa kịp hỏi chuyện của Tô Diễm Ninh nữa."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Phó Mặc Bạch xoa đầu cô, cười an ủi: "Công việc của cô ấy còn ở đây, em đừng lo, sẽ về thôi."

"Hầy, em mong là vậy."

Một tháng sau.

Vào một hôm trời đầy tuyết, Đàm Lệ thật sự trở về.

Lúc này Tô Diên đang dẫn dắt học sinh viết thơ viết văn xuôi, lấy cảnh tuyết làm đề, tự do phát huy.

Lý Thụ cắn đầu bút, vắt hết óc nghĩ suy nhưng vẫn không viết được chữ nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-82.html.]

Tô Diên thấy vậy, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn cậu bé, nói: "Thật sự không nghĩ ra thì em có thể vẽ một bức tranh về tuyết trước, phát huy sở trường đặc biệt của em, không chừng vẽ xong là có linh cảm đấy."

Hai mắt Lý Thụ sáng ngời, lấy giấy ra phác họa, chẳng mấy chốc một bức phác thảo đã hiện lên trên giấy.

Tô Diên nhìn nó, hài lòng rời đi, lại đi xem những học sinh khác viết thế nào.

Chẳng mấy chốc tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt nộp bài tập, ngay lúc này Đàm Lệ bước vào, nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Cô Tô, giữa trưa hôm nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn mì nóng."

Nhìn thấy là cô ấy, Tô Diên vô cùng vui mừng: "Cô về lúc nào đấy?"

"Hôm nay vừa về, ngày mai chính thức đi làm lại."

Giữa trưa, bọn họ đi ra tiệm cơm ngoài trường học, gọi hai bát mì nóng và một đĩa dưa muối như lần trước.

Đàm Lệ lấy tiền ra trả cho cô.

"Đây là tiền tôi mượn cô lần trước, hiện giờ trả đủ. Cô Tô à, cảm ơn cô nhiều lắm."

Tô Diên thẹn thùng cầm lấy tiền, hỏi khẽ: "Chuyện của cô thế nào rồi? Giải quyết chưa?"

"Rồi, chúng tôi đã ly hôn." Đàm Lệ nhếch môi, cười vô cùng xán lạn, khác xa với trước đây.

Tô Diên cũng cười theo, mừng thay cho cô ấy.

Bữa ăn này hai người ăn đến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái. Trong lúc đó họ lại trò chuyện rất nhiều, bao gồm toàn bộ quá trình ly hôn.

Một tháng trước, sau khi Đàm Lệ trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân thì đến thẳng nhà anh trai và mẹ đẻ tìm kiếm trợ giúp, nghe nói việc cô ấy gặp phải trong mấy năm nay, mọi người trong nhà mẹ đẻ vừa khiếp sợ vừa đau lòng, còn trách cô ấy ngốc, chịu đựng lâu như vậy, đến bây giờ mới nghĩ thông.

Điều kiện nhà cô ấy và nhà chồng trước tương đương nhau, nhưng anh trai của Đàm Lệ không phải kẻ dễ chọc, không ai dám trêu chọc anh ấy ở cái đất Cáp Nhĩ Tân kia cả, thế nên quá trình ly hôn vẫn rất thuận lợi. Dù chồng trước không muốn ly hôn, cũng phải trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân làm thủ tục.

"Có lẽ tôi công tác đến cuối năm là phải về quê rồi. Sau này cô đến Cáp Nhĩ Tân có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Tô Diên nhìn cô ấy, trong lòng có chút không nỡ, nhưng trên đời này có buổi tiệc nào mà chẳng tàn, so với trấn nhỏ này, thành phố Cáp Nhĩ Tân mới là nhà của cô ấy.

"Chúc cô mọi điều như ý, mãi mãi hạnh phúc nhé."

"Cảm ơn cô."

Hai người nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.

Loading...