Sau khi kết thúc buổi học lao động, cô dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ để nó trở về trạng thái ban đầu. Khi mọi thứ được sắp xếp xong, cô mới rời khỏi và trở về trường học.
Khi Tô Diên ra khỏi sân khóa cửa, một bác gái nhìn thấy cô, lập tức đi tới hỏi: "Tôi thấy nhà cháu có nhiều học sinh đến, các cháu đang làm gì đó?"
Tô Diên quay đầu nhìn bà nhưng không nói thật: "Chúng cháu đang dạy phụ đạo cho các em học sinh, bà có việc gì không?"
Bác gái nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, rõ ràng không tin, nhưng không có bằng chứng: "Cô gái à, những người sống ở đây đều là người đàng hoàng, các cháu đừng làm những việc vi phạm pháp luật đấy."
Lời này khiến Tô Diên rất không thoải mái, dần dần cô đanh mặt trả lời: "Tôi là vợ của một quân nhân, bà cảm thấy tôi có thể làm những việc vi phạm pháp luật à? Lời nói không thể nói lung tung được."
Bác gái từng gặp Phó Mặc Bạch, trong khoảng thời gian ngắn bị dỗi đến á khẩu không trả lời được, nghẹn tới mức sắc mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy phản ứng của bà ta, Tô Diên đột nhiên nhận ra việc cáo mượn oai hùm thế này rất đã!
Trong vài ngày tiếp theo, Tô Diên chịu trách nhiệm mua nguyên liệu, còn học sinh thì phụ trách làm bánh trôi hấp nhân đậu. Sự thành thạo của mọi người đã tăng lên rất nhiều so với trước đó, thành phẩm cũng ngày càng đẹp hơn.
Một ngày nọ, khi các em học sinh lại đến căn nhà thuê, vừa mới làm xong mẻ bánh không lâu, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng đập cửa "rầm rầm".
Tô Diên và Đàm Lệ nhìn nhau, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Đúng như dự đoán, khi mở cửa ra, họ nhìn thấy bác gái đứng ở ngoài cùng hai người đeo băng rôn đỏ trên tay.
Bác gái nhìn thấy Tô Diên, thì thầm với người đeo băng tay đỏ: "Chính là cô ta, ngày nào cũng làm thần làm bí, chắc chắn không làm chuyện tốt gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-84.html.]
Người đeo băng tay đỏ nhìn về phía sân, cất giọng nghiêm túc: "Mấy người đang làm gì? Nhường chỗ, chúng tôi muốn vào kiểm tra!"
Tô Diên vô cùng phối hợp nhường chỗ cho họ vào trong, còn Đàm Lệ vốn định ngăn cản, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt của cô thì không nói gì nữa.
Sau đó, bọn họ tiến vào phòng khách, khi thấy mười lăm đứa trẻ đang làm bánh trôi hấp nhân đậu, họ lập tức nổi giận: "Mấy người đang làm gì đó? Đừng có nói với tôi là làm nhiều bánh trôi hấp nhân đậu như vậy để tự ăn!"
Tô Diên bình tĩnh lấy ra giấy tờ phê duyệt mà lãnh đạo nhà trường đã cấp cho cô, giải thích với họ: "Đây là hoạt động giáo dục kỹ thuật lao động mà trường chúng tôi tổ chức để nuôi dưỡng tinh thần phấn đấu gian khổ của học sinh, đã được sự đồng ý của thành phố, đây là thư phê duyệt, các anh xem đi."
Một người đeo băng tay đỏ cầm lấy tài liệu rồi kiểm tra kỹ một lúc, thấy nhiều dấu ấn đỏ ở trên đó, hoàn toàn không nói nên lời.
Người đeo băng tay đỏ khác thấy vậy đưa tài liệu lại cho cô, khuôn mặt nhẹ nhàng hơn: "Chúng tôi nhận được báo cáo từ bác gái kia nên mới đến. Nếu như là một sự hiểu lầm thì chúng tôi đi trước."
Nói xong, họ không quên liếc nhìn bác gái một cái, khiến bà ta sợ tới mức rùng mình.
Tô Diên lấy lại tài liệu, cười lịch sự: "Trước đây tôi đã giải thích tình hình với bác gái này, nhưng bà ấy không tin, tôi cũng hết cách."
Bác gái kia đứng ở một bên lắng nghe, ánh mắt tránh né, hoàn toàn không dám nhìn vào cô.
Sau khi họ đi, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Lệ đứng bên cạnh cô, nhìn tất cả mọi thứ, không kìm được bĩu môi: "Người phụ nữ vừa rồi giống hệt chị họ của chồng cũ tôi, không chịu sống yên cuộc sống của mình mà ngày nào chỉ chăm chăm nhìn vào lỗi lầm của người khác, làm người khác khó chịu!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nghe cô ấy nói về Tô Diễm Ninh, tim Tô Diên khẽ run, sau đó hít thở sâu, làm bộ như không có việc gì hỏi: "Chị họ của chồng cũ cô làm những việc phiền toái gì vậy?"
Đàm Lệ không kìm được cảm xúc, đổ hết hạt đậu ra ngoài: "Ở thành phố Cáp Nhĩ Tân của chúng tôi, chị ta chẳng qua chỉ là một phụ trách một vị trí nhỏ nào đó trong hẻm nhỏ nhưng cứ tự cho mình là người quyền cao, muốn can thiệp vào mọi việc, ỷ mình có một người anh tốt nên kiêu căng không chịu nổi! Các hàng xóm xung quanh thấy chị ta đều tránh xa."