Ra khỏi bộ phận hậu cần, cô vẫn cười khanh khách. Phó Mặc Bạch và cô sóng vai cùng đi, anh đưa ra đề xuất: "Nhân lúc trước Tết, các em có thể sản xuất nhiều hơn. Nếu mọi người cảm thấy ăn ngon thì chắc chắn nhà ăn sẽ tăng số lượng mua vào, nếu lúc đó các em không cung cấp đủ, họ sẽ không do dự chọn người khác."
Tô Diên nghe xong gật đầu đồng ý. Cô bắt đầu suy nghĩ về cách kích thích các học sinh khác cùng kiếm tiền nếu thật sự tăng doanh số bán hàng.
Đúng lúc này, Phó Mặc Bạch bỗng nói: "Sắp đến giờ trưa rồi, chúng ta về nhà ăn trưa nhé."
"Ah?" Tô Diên chưa kịp phản ứng, hơi ngơ ngác một chút.
Nhìn cô trơ ra như vậy, anh cảm thấy cô rất dễ thương. Ánh mắt và nét mặt của anh đầy vẻ dịu dàng, giảm tốc độ nói: "Anh nói là, giờ chúng ta đến nhà ăn lấy cơm rồi đem về nhà ăn."
Đến nay Tô Diên vẫn chưa có cơ hội ghé thăm ký túc xá của anh. Tưởng tượng việc trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cô không kiềm được đỏ mặt. Nhưng nếu không đi thì cũng quá làm kiêu.
"Được." Để không gây sự chú ý, Phó Mặc Bạch đảm nhận việc mua đồ, còn Tô Diên đứng ở ngoài nhà ăn chờ anh.
Tuy nhiên, do nhan sắc xinh đẹp nên tỉ lệ người đi ngang qua quay đầu lại nhìn cô cực cao.
Đúng lúc này, Phương Nhị Nha thấy cô, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Lần trước ăn cơm là cô cố ý đúng không?"
Tô Diên nghe tiếng bèn quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của cô ta, cười khẽ: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Thấy cô dám thừa nhận, Phương Nhị Nha tức điên lên: "Cô có biết vì cô mà tôi và Trương Lương đã sắp chia tay không vậy! Còn Viên Mộng cũng ít quan tâm đến tôi hơn, tất cả đều là lỗi của cô."
Tô Diên lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười: "Các người chia tay thì liên quan gì đến tôi? Chỉ có thể nói rằng nhân phẩm của cô quá kém, mới khiến cô bị người khác xa lánh."
"Cô!"
Phương Nhị Nha tức giận muốn xuống tay, nhưng lại sợ bối cảnh của Phó Mặc Bạch, chỉ biết tức giận mà không làm được gì.
"Tô Diên, nếu một ngày nào đó tôi và Trương Lương chia tay. Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Bị đe dọa như vậy, Tô Diên vẫn giữ bình tĩnh: "Vậy... Chúc cô sớm chia tay, tôi rửa mắt mong chờ."
"..."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Sau khi Phương Nhị Nha bị chọc tức rời đi, Phó Mặc Bạch cầm cà mèn trở lại, thấy cô cười xấu xa như thế, anh nhướng mày hỏi: "Vừa nãy người yêu của Trương Lương đến à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-86.html.]
Tô Diên không phủ nhận: "Có lẽ không lâu nữa, cô ta sẽ không còn là người người yêu của anh ta."
Trong thời gian gần đây, Phó Mặc Bạch cũng nghe một số tin đồn. Anh không khỏi lo lắng: "Cô ta có đe dọa em không?"
"Không có, anh yên tâm đi. Có anh ở đây, cô ta sẽ không dám làm gì em đâu."
Tô Diên chủ động nắm lấy tay anh, không để anh lo lắng quá nhiều.
"Thật không?"
"Ừ, thật mà, cực kỳ thật luôn."
Nói xong, Tô Diên dắt tay anh đi về phía ký túc xá của anh.
Khi khoảng cách dần dần gần lại, cô bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
Mặc dù ở Bắc Kinh, cô đã đến nhà anh vô số lần...
Lúc này, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Phó Mặc Bạch bất ngờ tăng tốc độ bước chân, Tô Diên cũng theo sát, trái tim cô đập lên liên hồi.
Khi họ đi vào hành lang, không gian yên tĩnh ban đầu bỗng chốc lan tràn từng bước chân lộn xộn.
Mỗi tiếng đều như đập vào lòng.
Phó Mặc Bạch ở tầng hai, cuối cùng, anh đứng trước cửa ký túc xá, quay sang phía Tô Diên nói: "Diên Diên, lấy chìa khóa ra giúp anh."
Tô Diên nao nao, thấy anh một tay cầm cà mên, một tay nắm tay cô, cô muốn rút tay lại nhưng sức lực của anh quá lớn, không thể rút được.
Lại nghĩ đến bình thường chìa khóa sẽ được buộc ở lưng quần, cô thoáng chốc đỏ mặt.
"Anh buông em ra rồi tự lấy đi chứ."
Nhưng anh vẫn thờ ơ: "Nó nằm trong túi áo khoác quân đội, em giúp anh đi."
"Anh không buộc ở lưng quần à?"
Phó Mặc Bạch nhìn chăm chú vào cô một lúc, hỏi: "Em mong nó ở trên lưng quần?"
Tô Diên: "..."