Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:28:33
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Làm phiền anh, nếu về sau người này lại gọi đến nữa, anh cứ nói thôn ta không có ai tên Tô Diên giúp tôi nhé." Cô lấy ra một vài quả cam từ túi xách rồi nhét vào tay người kia, thể hiện sự chân thành.

Người đó lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó nhận lấy quả cam, hứa rằng, "Đừng lo, nếu có gọi lại tôi sẽ cúp máy ngay."

"Vậy thì cảm ơn anh rồi!"

Sau khi tiễn người đi, Tô Diên không nghĩ đến mục đích của cuộc gọi đó nữa, cô cầm túi xách đi về phía cửa thôn.

Phó Mặc Bạch đã đợi ở đó từ lâu, ánh mắt kiên định như một hòn vọng phu, không mảy may động đậy.

Nhìn thấy anh, Tô Diên nhanh chóng tiến lại gần, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Anh đến sớm thật đấy!"

"Anh sợ em phải chờ quá lâu nên muốn đến sớm hơn một chút."

Hai người nhìn nhau cười, chuẩn bị lên xe rời khỏi. Đúng lúc có một số người khác cũng ra khỏi thôn, chạm mặt với họ.

Một bác gái trong số đó nhìn thấy chiếc xe jeep màu xanh này, huých tay Phương Nhị Nha đứng cạnh: "Nha Nhi, mau nhìn kìa, đó có phải là xe của đối tượng con không?"

Phương Nhị Nha vốn định tránh mặt Tô Diên, nhưng nghe vậy thì bắt buộc phải đối mặt: "Dì hai, dì nhìn nhầm rồi, xe đó không phải đâu."

"Gì? Sao mà nhầm được? Rõ ràng là biển số xe đó mà? Trí nhớ của dì tốt lắm."

Mẹ Phương nghe vậy nhanh chóng chen vào: "Nhị Nha, rốt cuộc cái xe đó là chuyện thế nào? Có thật giống biển số xe như dì hai con nói không?"

Mắt thấy ngày càng đến gần Tô Diên, Phương Nhị Nha lo sợ mất mặt, chỉ đành thừa nhận: "Đúng là chiếc xe đó, được cấp từ quân đội, ai cần thì dùng thôi, hai người có gì phải kinh ngạc?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-90.html.]

Lúc này, mẹ Phương phản ứng lại, vội vàng tìm cách lấy lại thể diện: "Nhị Nha nói đúng đấy, xe của nhà nước, ai cần dùng thì dùng, không có gì quá đáng cả."

Dì hai nhà họ Phương bĩu môi không tin, còn lầu bầu: "Hai người coi tôi là kẻ ngốc à? Chiếc xe cao cấp như vậy thì sao có thể để ai dùng cũng được chứ?"

Dù giọng của bà ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ. Phương Nhị Nha tức đến đen mặt, đến khi tiễn mọi người đi cũng không nói thêm lời nào.

Trên đường về nhà, mẹ Phương càng nghĩ càng mất mặt, không khỏi oán giận: "Con làm việc ở đoàn văn nghệ nhiều năm như vậy, sao không thể tìm được một đối tượng ưu tú chứ? Nhìn thanh niên trí thức Tô nhà người ta đi kìa, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như chúng ta cũng tìm được người đàn ông tốt hơn con nữa."

Phương Nhị Nha cau mày, thật sự không chịu đựng được, cuối cùng cũng nổi đóa: "Mẹ bớt cằn nhằn đi có được không? Một người phụ nữ không có nền tảng, không có học thức như con, tìm được một quan quân như Trương Lương đã là lựa chọn tốt nhất rồi! Nếu mẹ vẫn muốn trách móc con thì con còn phải trách ngược lại mẹ nữa kìa. Sinh ra trong gia đình nghèo, từ nhỏ đã thua kém người ta một bậc rồi. Nếu không phải con luôn cố gắng, chắc cả đời này chỉ có thể lấy chồng làm nông dân!"

Nói xong một hơi, cô ta quay đi mà không màng đến tiếng gọi của mẹ Phương.

Mẹ Phương thấy vậy vội đẩy Phương Đức Thắng đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh, ý bảo anh ta nhanh chân kéo Phương Nhị Nha về.

Vẻ mặt Phương Đức Thắng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Chỉ chốc lát sau, anh ta đuổi kịp Phương Nhị Nha, bất đắc dĩ khuyên bảo: "Mẹ chỉ đáng tiếc thay cho em thôi, sao em lại trở nên nóng tính đến vậy?"

Phương Nhị Nha nghe vậy xoay người, vẫn tức giận: "Chẳng phải anh có bản lĩnh lắm sao? Giúp em xử lý thanh niên trí thức Tô kia đi, xong việc em trả anh hai trăm tệ!"

"Gì cơ?" Phương Đức Thắng ngẩn ra, nghĩ rằng mình nghe nhầm.

"Anh đừng có giả ngu giả ngơ với em, lúc trước anh xử lý Khương Tuyết thế nào, giờ anh xử lý cô ta y như vậy cho em! Trước lạ sau quen, không cần em dạy đâu đúng chứ?"

Nghe cô ta nói xong, Phương Đức Thắng nuốt ực nước miếng, ấp úng nói: "Hay là thôi đi, đối tượng của thanh niên trí thức Tô là doanh trưởng đó! Sao anh trêu chọc được? Dù em cho anh năm trăm cũng không thể."

Loading...