Tô Diên bất giác nắm chặt ống nghe, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Con không về. Con nói thật cho ngài biết luôn, con đang hẹn hò với Phó Mặc Bạch, anh ấy cũng ở đây, con có anh ấy chăm sóc, ngài cứ việc yên tâm."
"Cái gì? Con với Mặc Bạch?!"
Trương Lan Quyên không khỏi cất cao giọng, bén nhọn đến chói tai.
"Đúng vậy, hẹn hò lâu rồi."
Tô Diên khó hiểu với phản ứng của bà ta, nhưng điều này không quan trọng, dù sao việc cô hẹn hò với Phó Mặc Bạch dù là ai cũng không ngăn cản được.
Một lúc lâu sau, đầu bên kia điện thoại mới vang lên tiếng nói: "Chuyện của hai con đã có ai biết chưa? Ông Hoắc có biết không?"
Tô Diên trả lời đúng sự thật: "Biết, ông ấy rất tán thành."
Nói xong, cô còn có thể cảm nhận được tiếng hít khí ngược của đối phương.
"Được rồi, con gái lớn rồi không giữ trong nhà được mãi, đứa nhỏ con tự lập quá, cha mẹ vốn không quản được con. Con bằng lòng chịu khổ bên đó thì cứ ở bên đó đi. Đợi khi nào về Thủ đô thì đưa Mặc Bạch về luôn, để cha mẹ gặp mặt."
Thấy bà ta cứ thế nhượng bộ, Tô Diên hơi bất ngờ: "Vâng, con sẽ."
Kế đó, hai người không nói chuyện phiếm nữa, lần lượt ngắt máy.
Tô Diên cảm thấy đáy lòng trống trải, suy nghĩ hồi lâu, ngày kế sau khi nghỉ đông, mới sáng tinh mơ cô đã ngồi xe khách đi đến thành phố Thanh Sơn, chuẩn bị đi tìm Phó Mặc Bạch.
Lúc này Phó Mặc Bạch đang huấn luyện trên sân thể dục, khuôn mặt đanh chặt của anh không giận mà uy, rất giống Diêm Vương, đến cả binh lâu năm cũng sợ anh.
Khâu Dã không còn dáng vẻ tuỳ ý như lúc thường, vẻ mặt cậu ta cũng nghiêm khắc theo, đối xử với binh dưới trướng cực kỳ khắc nghiệt.
Mãi đến khi buổi huấn luyện kết thúc, mọi người giải tán mới khẽ thả lỏng một hơi.
Trên đường đi đến văn phòng, Khâu Dã nhắc đến Tiền Phong với Phó Mặc Bạch: "Tên kia thông minh quá, dụ anh ta nói ra không dễ chút nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-97.html.]
"Sao rồi, có thu hoạch gì không?"
Phó Mặc Bạch vẫn rất nghiêm túc, nghiêng đầu hỏi cậu ta.
Khâu Dã không dám úp úp mở mở, trả lời ngay: "Thu hoạch chỉ có một chút, là về Tô Diễm Ninh. Bà ta từng đến thành phố Thanh Sơn gặp Tô Kiến Quốc, điều này rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ thế nào?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Khâu Dã bẻ ngón tay phân tích từng điều một: "Cậu xem nỳ, theo lý mà nói chẳng phải hai người họ nên gặp nhau ở thành phố Cáp Nhĩ Tân sao? Sao lại cố tình chạy đến thành phố Thanh Sơn gặp nhau chứ?"
Phân tích này rất có lý, Phó Mặc Bạch không khỏi lâm vào trầm tư.
"Còn nữa, với thân phận của Tô Kiến Quốc, hẳn không cần đến mức phí nhiều sức như vậy, tôi cứ cảm thấy như ông ta đang trốn tránh ai ấy. Chắc chắn là một nhân vật còn lợi hại hơn ông ta."
Nếu thân thế của Tô Diên vẫn chưa rõ, dù Tô Kiến Quốc đã từng làm sai chuyện gì cũng không đến mức thận trọng từng bước, cẩn thận đủ điều như bây giờ.
Thông qua hành vi, nhìn rõ bản chất.
Có lẽ thân thế của Tô Diên không đơn giản.
Phó Mặc Bạch mím chặt môi, bỗng sinh ra một suy đoán táo bạo.
"Nếu bên Tiền Phong tạm thời không moi ra được tin tức gì hữu dụng, chi bằng chúng ta tập trung ở phía thành phố Cáp Nhĩ Tân trước, cậu điều tra giúp tôi một chút xem mười tám năm trước có sự kiện gì xảy ra với một nhân vật lớn nào đó ở Cáp Nhĩ Tân không nhé?"
Thoạt đầu Khâu Dã sững sờ, sau đó hiểu ra: "Được, tôi đi điều tra ngay."
Đúng lúc này, có một binh lính chạy chậm đến trước mặt hai người, hành lễ xong báo cáo: "Doanh trưởng Phó, chị dâu đến tìm anh."
Tô Diên ít khi chủ động đến quân khu tìm anh, đối mặt với niềm vui bất ngờ như vậy, Phó Mặc Bạch trố mắt một thoáng, ngay sau đó nhanh chân đi về phía đại viện.
Khâu Dã thấy vậy cười trêu: "Xem bộ dạng gấp gáp của cậu kìa. Theo tôi thì cậu nhanh cưới người ta về nhà thôi, sau này ngày nào cũng được gặp, không đến mức thành ra bây giờ."
Phó Mặc Bạch không để ý đến cậu ta, trong mắt trong tim chỉ có vợ.