Đêm đến.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, dưới sự điểm xuyết của ánh trăng, chúng trở nên yên tĩnh và mỹ lệ.
Tô Diên nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu toàn là kế hoạch đến thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Ai đó?"
"Là anh, em ngủ chưa?"
Nghe tiếng Phó Mặc Bạch, cô vội ngồi dậy, khẽ cắn môi do dự một thoáng, hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Anh pha ly sữa mạch nha cho em, mở cửa lấy uống đi."
"Ồ, vâng."
Tô Diên bước xuống giường, không quên vuốt tóc lại gọn gàng, vuốt phẳng góc áo rồi mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Phó Mặc Bạch mặc áo lông xám phối hợp với áo sơ mi trắng tinh, dưới thân là chiếc quần dài màu xanh quân đội, trong sự sắc bén chứa một chút trí thức phong độ.
Anh cầm một ly lớn, là sữa mạch nha nóng hổi.
Thấy anh mặc mỏng manh như vậy, Tô Diên không hề nghĩ ngợi đã nói: "Anh mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Người đàn ông nao nao, nhỏ giọng từ chối: "Không được, đưa cho em xong là anh về liền."
"Em cũng đâu uống hết nhiều sữa mạch nha như vậy, chia cho anh một phần đó, vào đi."
Nói rồi Tô Diên mở rộng cửa ra để anh vào trong.
Phó Mặc Bạch nhìn chăm chú cô một lúc, chung quy không chịu nổi cám dỗ mà bước vào phòng.
Bố trí của căn phòng này giống y đúc phòng kế bên, anh đi thẳng đến chiếc ghế cách giường xa nhất ngồi xuống, đặt ly sữa trên bàn.
Anh hỏi: "Anh có đánh thức em không?"
"Không có, em hơi mất ngủ."
Nói xong, Tô Diên nhìn ngó xung quanh, không tìm được cái ly nào khác, cô khó xử: "Em định chia cho anh một phần, nhưng chỗ này không có ly."
"Không sao, em uống đi, uống không hết còn lại cho anh."
Nghe anh nói ra lời này một cách tự nhiên như vậy, Tô Diên đỏ mặt, vội cầm ly sữa lên uống để che giấu chút ngượng ngùng trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-99.html.]
"Em uống chậm tí, sữa hơi nóng."
Phó Mặc Bạch không nhịn được đứng lên, sợ cô làm phỏng môi mình.
Lúc này đây Tô Diên cảm thấy hơi mất mặt, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu, làm bộ như không có việc gì nói: "Em không sao, sữa mạch nha không còn nóng vậy nữa."
Dưới hơi nước nóng, sắc mặt cô trở nên đỏ ửng, như đóa hoa phù dung rực rỡ.
Phó Mặc Bạch vô thức nắm chặt hai tay, sau đó thả lỏng, kế đó cầm lấy ly sữa rồi đặt nó về chỗ cũ.
"Để nó nguội tí rồi uống tiếp nhé, lỡ bị phỏng dễ viêm lắm."
Thật ra Tô Diên cũng không muốn uống như vậy, vì thế cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cô nói xong, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, cánh môi được phủ lên bởi một vật mềm mại.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông cũng tùy theo phả vào trước mặt, khiến cô ngừng thở, trở tay không kịp.
Vì có kinh nghiệm lần trước, lần này cô không ngơ ngác mở to hai mắt nữa, chẳng mấy chốc cô đã nhắm mắt lại, không dám nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia của anh.
Xâm nhập, đùa bỡn, dây dưa, khiến cả cơ thể nhân tình mềm nhũn.
Không biết từ khi nào, hai người đã ngã ngồi trên giường, trái tim đập liên hồi, chỉ có lẫn nhau.
Tô Diên không cẩn thận chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, lập tức rối loạn hơn.
Cúc áo sơ mi bị bung ra vài cái, cô bất giác ngửa người ra sau.
Dưới ánh trăng, quả đỏ chín mọng để mặc ái nhân ngắt lấy.
Ám muội, mê người.
Mãi đến khi hình ảnh này đột ngột dừng lại, cô mới mê mang mở mắt.
"Hửm?"
Phó Mặc Bạch ôm chặt lấy cô, khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng khàn khàn nói: "Anh không thể hại em, giờ vẫn chưa phải lúc, chúng ta nhịn một chút."
"..."
Tô Diên trì độn nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt đỏ như quả cà chua: "Anh nói gì vậy? Em đâu có nghĩ đến chuyện đó."
Nói rồi định thoát khỏi cái ôm của anh, lại bị anh kiềm chặt trong lòng.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm thêm lát nữa."
Cảm nhận được sự uy h.i.ế.p mạnh mẽ kia, Tô Diên vùi đầu vào trước n.g.ự.c anh, chỉ cảm thấy hoảng loạn, không hiểu lắm, cũng không dám nhúc nhích.