lúc , Giang Phong Viễn bước , xắn tay áo sơ mi, trầm giọng : "Hai  con  ngoài , bữa tối nay để cha nấu."
"Cha  nấu ăn ạ? Sao con  ?"
Thẩm Như đưa chậu rửa rau cho ông, trong mắt đầy tò mò.
Một  mảnh ký ức như  xóa sạch,  tìm thấy dấu vết nào. Giang Phong Viễn  vợ chăm chú, nỗi ghen tuông trong lòng bỗng chốc hoá hư .
Trong những ký ức ít ỏi của vợ, chỉ  ông và các con. Ông còn gì để  hài lòng nữa? Thật  đáng để ghen tuông vì  ngoài.
Nghĩ thông suốt, ông khẽ đẩy vai vợ con, giả vờ như  đầu tiên  bếp,  : "Hai  con  ngoài , đừng  cha phân tâm."
Tô Diên hiểu ý của cha, bèn kéo tay Thẩm Như phụ họa theo: "Mẹ, chúng   thôi, đây là  đầu cha  bếp, nếu   ở đây, cha sẽ ngại đó."
Thẩm Như nghĩ một lúc thấy cũng đúng, bèn theo con gái  ngoài bếp, nhưng vẫn  chút lo lắng: "Nếu cha con nấu dở thì ? Dì út con cũng ở đây, nếu đồ ăn dở quá thì mất mặt lắm."
Thực  Tô Diên cũng   cha nấu ăn thế nào, để chắc chắn, cô nhờ Phó Mạc Bạch  bếp giúp đỡ.
Đến giờ ăn tối,  bàn bày tám món một canh, trông  bắt mắt.
Phó Mạc Bạch bày biện bát đũa cho  ,  khiêm tốn : "Tất cả đều do cha , con chỉ phụ giúp thôi."
Ban đầu, ông cụ Giang  cầm đũa lên,    đặt xuống, ánh mắt sáng rực hỏi: "Tất cả đều do thằng bé nấu,   món nào là   ?"
Phó Mạc Bạch gật đầu đáp, nhường hết công lao cho cha vợ.
Ông cụ Giang thấy , lặng lẽ thở dài, bảo    xuống ăn, nhưng ông cụ vẫn  động đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-138.html.]
DTV
Tô Diên  thấy hành động của ông nội, lập tức đoán  tay nghề của cha chắc chắn  kém, ông nội mới giở mánh khóe .
Giang Nam là  đầu tiên dùng đũa, gắp một miếng trứng chiên cho  miệng, vài giây   nhịn  khen ngợi: "Cha, cha nấu ăn ngon thật,  ngờ cha còn  tài năng  đấy."
Những  khác thấy  cũng bắt đầu ăn,  lâu  tất cả đều khen ngợi.
Ông cụ Giang bán tín bán nghi, gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử, lập tức nhận  vị  do Phó Mạc Bạch nấu, tuyệt đối  thể là tay nghề của Giang Phong Viễn, thế là yên tâm ăn tiếp.
Tô Diên cũng nhận  mùi vị quen thuộc đó, bèn nhỏ giọng hỏi  đàn ông bên cạnh: "Anh  rằng tất cả món ăn  do cha ,    mùi vị giống  nấu ?"
Phó Mạc Bạch  bình tĩnh, trả lời: "Gia vị là  nêm, còn cha là  nấu, cha với  là phân công hợp tác."
Thật là một sự hợp tác ăn ý...
Tô Diên ngạc nhiên trong giây lát,  đành im lặng.
Thời gian trôi qua từng ngày, thoáng chốc  đến kỳ nghỉ hè.
Mùa hè chính là mùa bận rộn của nông dân, nhưng Khương Nguyên và Lý Thụ đều  về thôn, cả hai  đều gầy như cành liễu, dù  về  ruộng cũng  kiếm  nhiều điểm công,  hơn hết là tiết kiệm chi phí  , ở  Bắc Kinh buôn bán kiếm tiền.
Tô Diên dành cho họ hai căn phòng trống,  hỏi họ  kế hoạch gì .
Khương Nguyên và Lý Thụ   ăn  ở , bèn bày tỏ  trong kỳ nghỉ hè  cố gắng kiếm một  tiền.
Ngày hôm ,   họ lấy từ  về một xe dưa hấu, bày ở đầu ngõ bán. Theo lý thuyết, khu    một hai trăm , dưa hấu  nên khó bán, nhưng họ bán cả ngày chỉ bán  bốn quả, đến chi phí vận chuyển cũng  đủ.
Khương Nguyên vò đầu bứt tai,  sợ ngày mai cũng  doanh thu như .
Tô Diên dẫn theo bọn trẻ  đến quầy dưa hấu, thấy cô nhóc cau  liền hỏi: "Sao ? Có ai  khó dễ em ?"