Anh    thêm gì nữa, Tô Diên thấy  giả vờ  xem cây ngô đồng trong sân,   chuyện với chủ nhà về giá bán.
Vì là  quen, mà chủ nhà cũng đang gấp rút  nước ngoài  ăn, nên  đưa  một mức giá  hợp lý, bốn mươi sáu nghìn nhân dân tệ.
Mức giá  đối với nhiều  mà , quả thực là một con  khổng lồ. Tô Diên  chuẩn  tâm lý , thể hiện sự bình tĩnh: "Nhà của ông  thể chuyển nhượng hợp pháp ?     khi mua   gặp rắc rối."
Chủ nhà hiểu ý cô, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Cô cứ yên tâm,  khi   nước ngoài,  sẽ  thành  thủ tục, tuyệt đối  gây phiền phức cho cô."
Nghe ông  , Tô Diên mới yên tâm.
Cô thương lượng xuống còn bốn mươi lăm nghìn, hai bên ký kết hợp đồng mua bán.
Một tuần , Tô Diên  nhận  sổ đỏ, để tỏ lòng cảm ơn, cô còn mời Trịnh Luân đến nhà ăn cơm.
Vì sợ Phó Mặc Bạch  ghen, tối hôm  khi mời khách, cô đẩy  đàn ông lên giường, dỗ dành  lâu,  mới đồng ý  ghen tuông lung tung.
Ngày mời khách.
Trịnh Luân diện bộ vest bảnh bao, tay cầm các món quà cao cấp đến thăm, trông chẳng giống như chỉ đến ăn cơm, mà như đang đến cầu hôn.
Thẩm Như mời    nhà,  hỏi: "Cháu với Diên Diên cùng tuổi  ? Cháu kết hôn ?"
Để gây ấn tượng  với  nhà họ Giang, Trịnh Luân tỏ  lịch thiệp, nhã nhặn: "Cháu cùng tuổi với cô , hiện  kết hôn."
Gần đây, Thẩm Như  nhiệt tình trong việc mai mối, nên  giới thiệu cho   một : "Cháu thích kiểu con gái thế nào? Bác   nhiều cô gái, đảm bảo sẽ   cháu thích."
Mấy câu , Tô Diên    bao nhiêu ,  nhịn  : "Mẹ,  giải quyết ba  độc  trong nhà   ,  hẵng  mai mối cho  khác, nếu  thì   sức thuyết phục ."
Thẩm Như cũng thấy cô   lý,  với Trịnh Luân     sẽ giới thiệu cho  .
Lúc , Phó Mặc Bạch và Giang Phong Viễn từ ngoài về, thấy khách trong nhà, biểu cảm mỗi  mỗi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-145.html.]
DTV
Giang Phong Viễn vỗ nhẹ vai ,  nhỏ: "Xem  dã tâm đối thủ của con  nhỏ, bảo trọng."
Phó Mặc Bạch  nhướng mày,    cha vợ chê , trầm giọng đáp: "Cậu   đủ tư cách  đối thủ của con."
Hai  một  một    phòng khách, Trịnh Luân nhanh chóng  dậy chào Giang Phong Viễn.
Giang Phong Viễn gật đầu  hiệu, mời    xuống  chuyện.
Trịnh Luân   chỗ cũ, khẽ mỉm  với Phó Mặc Bạch.
Nụ  của   chỉ mang theo sự khiêm tốn,   ý thách thức, ai   cũng  thể chê trách.
Phó Mặc Bạch liếc    một cái,   xuống bên cạnh Tô Diên, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh. Áo sơ mi trắng, quần xanh quân đội, dáng  thẳng tắp, khí chất nổi bật.
Trịnh Luân thu hồi ánh mắt, chủ động bắt chuyện với Giang Phong Viễn: "Bác trai, bình thường rảnh rỗi bác thích  gì ạ?"
Giang Phong Viễn  rõ ý đồ của   nhưng  biểu hiện gì: "Cậu   chơi cờ ? Chúng   thể đánh một ván."
Trịnh Luân kiềm nén tâm trạng kích động, giả vờ là  mới học: "Cháu chỉ  sơ sơ, mong bác chỉ dạy."
Hai  họ đánh cờ, Tô Diên   việc gì , liền kéo tay Phó Mặc Bạch  bếp giúp đỡ.
Anh để cô kéo,  gương mặt thoáng hiện ý , đến khi  bếp mới dần thu .
Trịnh Luân  thấy họ rời , lòng chợt cảm thấy trống trải.
"Chát" một tiếng, Giang Phong Viễn nhân cơ hội ăn mất con [xe] của  , ẩn ý : "Những quân cờ  thuộc về , dù  luyến tiếc cũng  buông tay,  đúng ?"
Trịnh Luân   thực tại, đối mặt với ánh mắt của ông, lập tức hiểu ý nghĩa của câu ,  khỏi cảm thấy cay đắng trong lòng.
Lúc ăn tối, Phó Mặc Bạch  còn giữ dáng vẻ nghiêm túc như thường ngày, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ  cục yết hầu nổi lên và xương quai xanh tinh tế,  cổ trắng nõn còn  một vệt đỏ mờ, giống như  muỗi cắn, thực  là vết hôn do Tô Diên để  tối qua.