Sau khi lễ cưới kết thúc, Phó Mặc Bạch  đưa cô về nhà ngay mà dẫn cô đến đại viện quân khu nơi   lớn lên từ nhỏ.
Hai  nắm tay , bước   tán cây xanh mát. Tô Diên ngước lên  , tò mò hỏi: "Chúng  đến đây  gì? Có  đến nhà Khâu Dã ?"
Anh mỉm   ,  vẻ như đang  tạo sự bất ngờ cho cô.
Trên đường , gặp những  quen, họ đều đến chào hỏi, Tô Diên mỉm  đáp , cảm thấy nơi  thật  thuộc.
Họ tiếp tục bước , khi  ngang qua nhà Khâu Dã, Tô Diên  nhướng mày ngạc nhiên: "Rốt cuộc  định đưa em  ? Nếu   em sẽ   nữa."
Phó Mặc Bạch xoay   cô, thấy cô định giở trò,     xuống, dịu dàng : "Lên đây,  cõng em. Nơi đây hẻo lánh,  ai  thấy ."
Vì tham dự lễ cưới, Tô Diên mang đôi giày cao gót, cô liếc  xung quanh  leo lên lưng ,  khách sáo: "Em  xem thử  đưa em  ? Nếu nơi đó   em hài lòng thì  c.h.ế.t chắc!"
Anh  hề sợ lời đe dọa của cô, cõng cô tiếp tục .
DTV
Hai trái tim sát gần , Tô Diên  thể cảm nhận  nhịp đập mạnh mẽ của ,  khỏi khiến mặt cô đỏ lên.
Phía  đại viện quân khu  một ngọn đồi  cao lắm, bên sườn đồi  dòng suối nhỏ. Mỗi khi mùa hè đến, khắp núi rừng đầy những bông hoa rực rỡ sắc màu, vô cùng  mắt.
Hồi nhỏ, họ thường đến đây chơi, Phó Mặc Bạch thường bện cho cô những vòng hoa xinh , đội lên đầu cô.
Có , vì vòng hoa mà thu hút ong mật đến, khiến cô  ong chích. Từ đó, Tô Diên  dám đội nữa.
Lúc , ngửi thấy mùi hoa thơm, trong đầu cô tràn ngập những kỷ niệm thời thơ ấu, vô cùng vui vẻ.
Đi thêm  mười phút, cuối cùng Phó Mặc Bạch dừng , đặt cô  lên một tảng đá lớn, nghiêm túc : "Em chờ đây một lát, đừng chạy lung tung,  sẽ   ngay."
Tô Diên ngây   , nhẹ nhàng  "Được".
Nhìn  rời , cô    gì nên đá nhẹ những viên sỏi  chân, ánh mắt dõi theo dòng suối, nghĩ thầm liệu trong suối  con cá béo nào .
Đột nhiên, từ xa  tiếng "bùm" khiến cô giật   lên,  về phía phát  âm thanh, nhưng chẳng thấy gì.
Tô Diên  chăm chú quan sát, vẫn  thấy gì bất thường, cô thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ánh mắt, kiên nhẫn đợi   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia/chuong-157-hoan-chinh-van.html.]
 lúc , tiếng động  vang lên từ mặt nước, cô   về phía đó, chỉ thấy Phó Mặc Bạch như một  cá, nhanh nhẹn bơi về phía cô.
"…" Tô Diên  thể tin , nhẹ nhàng chớp mắt,  dọa bởi hành động của .
Cô  hiểu tại    bơi trong nước? Chẳng lẽ vì trời nóng?
Chẳng mấy chốc, Phó Mặc Bạch bơi đến  mặt cô, chiếc áo ba lỗ trắng dính sát   hình rắn chắc, tôn lên vẻ gợi cảm đặc biệt.
Tô Diên  im tại chỗ, cúi đầu  , thắc mắc hỏi: "Sao   ở  nước ? Vừa   em sợ  chết."
Người đàn ông từ trong nước bước lên bờ, lấy từ túi quần ướt nhẹp một chiếc nhẫn hình vòng hoa, tiến về phía cô, quỳ xuống  mặt cô : "Diên Diên,  nguyện   hùng của em, mong em  thể gả cho ."
"???"
Tô Diên vô thức lùi về , cảm thấy hôm nay  thật kỳ lạ.
"Anh  sốt ? Sao hôm nay  khác thường ."
Phó Mặc Bạch nhướng mày, im lặng một lúc  hỏi: "Em  nhớ ?"
"Nhớ gì cơ?"
Thấy cô thực sự  quên,   bất đắc dĩ: "Em từng  với  rằng, em  nhớ những ngày tháng chạy nhảy khắp núi đồi khi còn nhỏ, còn nhiều tâm nguyện   thành, cảm thấy tiếc nuối. Anh đang thực hiện tâm nguyện của em."
Tô Diên  xong ngẩn , nhất thời  nhớ   hồi nhỏ  từng  những tâm nguyện gì.
"Anh  thể  cụ thể ? Em thực sự  nhớ."
Phó Mặc Bạch  sâu  mắt cô, nhớ  chuyện xưa: "Ngày xưa, em  chỉ một   rằng,    lấy một   hùng thật giỏi giang,  đó   bơi,  bắt cá, còn   bện vòng hoa tặng em. Anh đang   những điều đó, chỉ còn thiếu bắt cá thôi."
Nghe   xong, trí nhớ của Tô Diên như  bật mở, những ký ức mơ hồ ùa về trong đầu, ngày càng rõ ràng hơn.
Cô bỗng bật , chủ động đưa tay ôm cổ , dịu dàng  bên tai : "Ngốc ạ, vì  chính là  hùng của em, nên em mới  như thế."
(Hoàn chính văn)