“Anh vẫn còn đang đợi ?”
“Vâng.”
Tùng Ngọc Bình xong câu trả lời của cảnh vệ, gò má càng siết chặt hơn.
Hắn đoán Chu Chấn Hưng chắc chắn sẽ tới tìm đòi một lời giải thích, nên từ sáng sớm tránh .
ngờ Chu Chấn Hưng ngoan cố đến , cứng nhắc đợi ở ngoài cửa phòng việc của hơn hai tiếng đồng hồ liền.
“Lần Lữ trưởng Tiêu quả thật là ném cho một câu đố khó nhằn! lúc Đoàn trưởng ở đây, tìm một để bàn bạc cũng .”
Cảnh vệ đương nhiên dám lên tiếng.
Tùng Ngọc Bình hít một thật sâu, dậy khỏi ghế.
“Đi, xem nào.”
Đã tránh , thì chỉ còn cách đối mặt.
Chu Chấn Hưng như một bức tượng, thẳng tắp cửa phòng Phó Đoàn trưởng, bất động bất động dù cho bất kỳ ai qua.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tùng Ngọc Bình xuất hiện, thở của mới gấp gáp hơn một chút.
Tùng Ngọc Bình thẳng tới mặt , liếc .
“Vào .”
Chu Chấn Hưng bước những bước chân cứng đờ, nhanh chóng theo .
Tùng Ngọc Bình đến văn phòng nhưng lập tức lên tiếng, mà thong thả pha một tách .
Ánh mắt Chu Chấn Hưng luôn dõi theo từng cử động của .
Vân Vũ
Tùng Ngọc Bình uống một ngụm nóng, mới ngẩng đầu lên.
“Đội Hành động vốn luôn do Đoàn trưởng một tay nắm giữ, chuyện nên chứ?”
Chu Chấn Hưng: “Biết.”
Tùng Ngọc Bình tiếp tục : “Nhân sự Giáo quan chính do Đoàn trưởng chỉ định vốn là Lục Đông, nhưng Lục Đông sáng hôm qua xảy tai nạn, nên mới tạm thời quyết định để qua đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-261-ranh-gioi-cua-anh.html.]
Đây tuyệt đối là thật.
Trái tim Chu Chấn Hưng chìm xuống đáy, căn bản nghĩ tình huống là như .
Vốn tưởng là Đoàn xem trọng năng lực của , nên mới quyết định dùng , hóa chỉ là thế tạm thời.
Tùng Ngọc Bình thần sắc ngừng đổi của , thầm thở dài trong lòng.
“Tối qua hỏi thăm tình hình vết thương của Lục Đông bên viện, nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa là thể trở về đơn vị, nên mới để rút lui.”
Luôn tìm một lý do hợp lý, và thể khiến chấp nhận , để giải thích cho việc để rời .
Chu Chấn Hưng siết chặt nắm đấm, cảm thấy kém hơn Lục Đông.
“Đã Đại đội trưởng Lục còn vài ngày nữa mới trở về đơn vị, mấy ngày thể để tiếp tục ?”
Tùng Ngọc Bình vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, “Thế là gì? Hơn nữa công việc của Đại đội 1 cũng ít, là Đại đội trưởng Đại đội 1, loại cho đại đội của mới là quan trọng nhất.”
Những lời giống hệt như những gì Thạch Khang đây.
Chu Chấn Hưng tăng cường âm lượng, “Thưa Phó Đoàn trưởng, đảm bảo sẽ ảnh hưởng đến công việc của đại đội, chỉ yêu cầu mấy ngày . Chỉ cần Đại đội trưởng Lục trở về, lập tức rút lui ngay!”
Đây là ranh giới cuối cùng của .
Tùng Ngọc Bình nhíu chặt mày.
Ý của Tiêu Vân Phong bên rõ ràng, chính là Chu Chấn Hưng lập tức rời khỏi Đội Hành động.
“Đại đội trưởng Chu…”
“Thưa Phó Đoàn trưởng, nếu ngài còn từ chối , chắc chắn là còn nguyên nhân nào khác đang giấu !” Chu Chấn Hưng cũng kẻ ngốc, nếu đúng là tình huống như Tùng Ngọc Bình , đến khi Lục Đông xuất viện là hợp tình hợp lý.
Những lời đó của Tùng Ngọc Bình trực tiếp chặn , bộ dạng ấm ức, bất bình , trong lòng cũng cảm thấy yên.
“Được thôi, cứ theo như . Đợi Lục Đông trở về, hãy rút khỏi huấn luyện của Đội Hành động.”
Còn về phía Tiêu Vân Phong, cũng chỉ thể để cố gắng xoay sở.
Dù cũng chỉ là ba đến năm ngày, Tiêu Vân Phong hẳn là đến nỗi cho một chút trống để đệm .