Tô Cẩn tới lui trong phòng bệnh ngừng.
Tình hình tối nay, những kẻ đó rõ ràng là mạng sống của Tiêu Vân Phong.
Vậy rốt cuộc bọn họ là ai? Có thù oán gì với Tiêu Vân Phong?
Hay chỉ đơn thuần là khác xúi giục? Vậy thì kẻ đằng là ai?
Còn kẻ nóc nhà , súng, và đường đạn còn chuẩn.
Mặc dù cô kịp xem xét kỹ, nhưng khẩu s.ú.n.g của đối phương tuyệt đối là s.ú.n.g săn thông thường.
Người nóc nhà và những kẻ trong sân, rốt cuộc quan hệ gì?
Những nghi vấn chồng chất , chỉ hy vọng phía công an thể thẩm vấn tất cả.
Bây giờ cô chỉ thể đợi Tiêu Vân Phong trở về từ cục công an, hỏi cho rõ.
lúc cô đang nghĩ như thì cửa phòng bệnh mở , Tiêu Vân Phong trở về.
"Chú, chú về nhanh thế? Bên cục công an bắt đầu thẩm vấn ?"
Cô nôn nóng gặng hỏi, một vụ án lớn như thế thêm phận của Tiêu Vân Phong, phía công an đương nhiên thể chậm trễ.
Tiêu Vân Phong trả lời, mà bước những bước dài đến mặt cô, đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, nhíu mày, "Không giường, xuống đây gì?"
"…"
Điều đó quan trọng ?
Tô Cẩn lúc mới để ý thấy trong tay đang xách một chiếc túi của nhà, bên trong chứa đầy những thứ lỉnh kỉnh.
Vậy là đến cục công an, mà là về nhà?
"Chú mang quần áo cho cháu." Tiêu Vân Phong đặt túi xuống, ngoài.
Tô Cẩn sững tại chỗ, thực sự thể hiểu nổi cách của Tiêu Vân Phong.
Mọi việc đều nặng nhẹ khẩn cấp, lúc đến cục công an tìm hiểu tình hình mới là quan trọng nhất.
Một lúc , Tiêu Vân Phong bưng chậu nước bước , xắn tay áo, nhúng khăn mặt nước.
"Lại đây."
Vân Vũ
Hắn gọi cô một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-412-chu-de-chau-tu-lam.html.]
Tô Cẩn đầu óc rối bời, nhúc nhích.
Tiêu Vân Phong đến bên cô, đẩy cô trở giường bệnh.
Khi cầm chiếc khăn ướt định lau mặt cho cô, Tô Cẩn cuối cùng cũng tỉnh táo .
"Chú! Để cháu tự !"
Cô kêu lên đầy kích động, cô thực sự đến mức thể tự chăm sóc bản .
Tiêu Vân Phong căn bản cho cô cơ hội từ chối, chiếc khăn chạm má cô.
Tô Cẩn hoảng hốt, đưa tay giật lấy.
Động tác của Tiêu Vân Phong dừng , bởi vì thứ cô chạm là chiếc khăn, mà là bàn tay đang cầm khăn.
Lòng bàn tay cô mềm mại, ấm áp.
Tô Cẩn ý thức ánh mắt đang dần trở nên thâm thúy của , chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng giật lấy chiếc khăn.
"Chú, để cháu tự !"
Nhấn mạnh thêm một nữa, tối nay thực sự quá khác thường, khác thường đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Lần đợi Tiêu Vân Phong từ chối, cô nhanh chóng mặt , lấy khăn, kéo dài cách giữa hai .
Khi cô thấy khuôn mặt dính vết m.á.u in trong chậu nước, cô sửng sốt.
Cúi đầu xuống , khắp nơi cũng đều vấy máu.
Thảo nào chú vội vàng về nhà lấy quần áo cho cô, thì là như !
Cánh tay thương tuy thuận tiện cho những động tác mạnh, nhưng rửa mặt từ từ thì vấn đề gì.
Vì ở đây gương, nên cô rửa kỹ, để tránh bỏ sót chỗ nào.
Sau khi rửa mặt xong, cô Tiêu Vân Phong và hỏi: "Chú, bây giờ chứ?"
Tiêu Vân Phong vẫn bên giường, đang nghĩ gì.
Nghe thấy giọng của cô, mới thu hồi tâm tư.
Đối diện với đôi mắt đen như mực của cô, yết hầu của lăn nhẹ một cái, khi hắng giọng một tiếng mới gật đầu, giọng khàn khàn: "Ừ, sạch ."