Tô Cẩn giống như đang dỗ một đứa trẻ, vỗ nhè nhẹ lưng Tiền Vĩ.
Tiền Vĩ nước mắt giàn giụa, nước mũi dính đầy, : "Tiểu gia... thật sự ... tập luyện nữa , hu hu hu... doanh trạm căn bản ... là chỗ cho ở... mệnh của tiểu gia, khổ quá mà! Hu hu hu..."
Tô Cẩn chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, phản ứng kịp nên gì lúc .
Cô gắng gượng gạo để đ.á.n.h mất ý thức, ngừng đưa mắt về phía cửa .
Chỉ cần đợi từ khu gia đình quân nhân tới, cô cũng thể thả lỏng .
Một bóng hình quen thuộc, nhanh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô dùng sức nheo mắt, cố gắng hợp hai hình bóng chập chờn thành một.
"Tiểu Thúc? Sao là chú?"
Sau khi cuối cùng cũng nhận tới, cô kinh ngạc trợn to mắt.
Ông chủ ở đây mỗi chỉ liên lạc với phòng cảnh vệ khu gia đình quân nhân, đó khu gia đình quân nhân sẽ sắp xếp xe tới đón , nhưng gọi Tiêu Vân Phong tới?
"Không đúng! Tiểu Thúc, chú tới nhanh như ?"
Nếu cô nhớ nhầm, cô mới chuyện với ông chủ lâu.
Tiêu Vân Phong nguyên tại chỗ, nhúc nhích.
Tô Cẩn nhận phản hồi, chân mày cau chặt , bắt đầu lẩm bẩm nhỏ: "Lẽ nào là ảo giác của em?"
Để kiểm chứng rốt cuộc là ảo giác , cô hướng về phía Tiền Vĩ đang cọ nước mắt mà bóp một cái thật mạnh.
Tiền Vĩ "oa" một tiếng nhảy dựng lên từ ghế, "Có thứ gì c.ắ.n tiểu gia! To gan! Đứa nào sống, dám c.ắ.n tiểu gia!!"
Tô Cẩn cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, bộ dạng la hét om sòm của Tiền Vĩ, đau, chắc là ảo giác nhỉ?
"Chú, là Tiêu Vân Phong đúng ?"
Nói xong, cô trực tiếp đưa tay xác định thật giả của tới.
Giây tiếp theo, cổ tay cô Tiêu Vân Phong nắm lấy, đó một trời một vất xoay chuyển, cả cô Tiêu Vân Phong bế lên.
Thật là... nôn quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-450-co-ay-say-roi.html.]
"Không mơ, cũng ảo giác."
Cảm giác chạm chắc chắn, chân thực khiến cô khẳng định tới chính là Tiêu Vân Phong.
Ngẩng đầu lên, cô "hề hề" với Tiêu Vân Phong.
"Tiểu Thúc, chú tới đón bọn cháu về nhà ?"
Tiêu Vân Phong cúi thấp tầm mắt, gương mặt đỏ ửng của cô, khẽ "ừ" một tiếng, bước chân luôn.
Tô Cẩn nép trong lòng , phía vang lên tiếng gọi của Tiền Vĩ.
"Cẩn tỷ tên côn đồ cướp ! Đản Đản, Nhị Mãng, hai mau tỉnh dậy , cứu mạng với!"
Tô Cẩn dùng sức tỉnh táo, "Tiểu Thúc, còn Quản An bọn họ thì ?"
Tiêu Vân Phong trầm giọng : "Yên tâm, bọn họ thể về ."
Tô Cẩn , lập tức an tâm.
Tiêu Vân Phong bế cô rời khỏi quán ăn, tới xe.
Tô Cẩn chút chống đối : "Tiểu Thúc, cháu xe, cháu dạo. , dạo một chút, tỉnh rượu."
"Em còn say ?" Ánh mắt Tiêu Vân Phong cô thêm sâu thẳm mấy phần.
Tô Cẩn nhếch mép, theo phản xạ phủ nhận, "Cháu say, cháu vẫn . Không tin, chú thả cháu xuống, cháu vài bước cho chú xem."
Tiêu Vân Phong thật sự theo lời cô , đặt cô xuống đất.
Tô Cẩn thẳng , đó cẩn thận bước một bước.
Dưới chân vẫn như thể đạp lên bông gòn, nhưng cô Tiêu Vân Phong chê .
Vân Vũ
"Chú xem, cháu vững ? Tửu lượng của cháu thật sự !"
Sau khi bước hai bước, cô hớn hở về phía Tiêu Vân Phong đang bên cạnh, mang vẻ mặt mong chờ khen ngợi.
Còn Tiêu Vân Phong thì xác định, cô say , và còn say nhẹ.