“Thật ?” Tiêu Vân Phong cố ý áp sát tai cô, thở phớt qua dái tai cô trong khoảnh khắc, cảm nhận rõ ràng sự cứng đờ của cô.
Anh mới phát hiện , dái tai cô đặc biệt nhạy cảm.
Vân Vũ
Lông tơ Tô Cẩn đều dựng lên, cố gắng chịu đựng dị dạng.
Đồ đàn ông hôi hám, chuyện thì chuyện, quấy rối cô gì.
“Em thật mà.”
“Bởi vì ghen .”
Khi Tiêu Vân Phong sáu chữ , Tô Cẩn thậm chí còn nghi ngờ liệu nhầm ?
Trợn mắt chằm chằm .
“Anh gì?”
Tiêu Vân Phong nghiêm túc lặp một nữa, “Bởi vì ghen . Ai bảo em Chu Chấn Hưng tình.”
Tô Cẩn vẻ oán hận của , cảm thấy nhất định đang mơ.
Cho dù thật sự ghen nữa, cũng thể nào trực tiếp như .
Không nhịn bóp mạnh một cái chân , cảm giác đau đớn chân thực khiến biểu cảm cô kinh hãi.
“Ý là, giận em, là vì em Chu Chấn Hưng tình?”
Những ngày qua, cô nghĩ đến nhiều lý do, duy chỉ cái là nghĩ tới.
Tiêu Vân Phong trực tiếp gật đầu.
Hắn họ tiếp tục chiến tranh lạnh nữa, giữa họ, sẵn sàng cúi đầu .
Tô Cẩn , nhưng cũng đồng thời cảm nhận sự để ý của dành cho cô.
Giây tiếp theo, cô dùng hai tay nâng mặt , để thể rõ sự nghiêm túc và chân thành của cô.
“Em vì , mà là nhà gửi thư đến, bệnh nặng. Trước đây em mất trí nhớ ở thôn Đại Liễu Thụ, là bố luôn chăm sóc em, giờ đây già sắp xong , em chỉ nghĩ để bà cơ hội gặp mặt con trai cuối.”
Tiêu Vân Phong căn bản nghĩ sẽ là như , cục tắc trong lòng lập tức tháo gỡ.
“Vậy em sớm với ?”
Nếu ngay từ đầu cô chuyện , cũng đến nỗi giận lâu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-593-trai-tim-em-nho-be-chua-chang-duoc-nhieu-nguoi.html.]
“Em mà vị lữ trưởng họ Tiêu đáng kính hẹp hòi như .”
Đây tuyệt đối là lời thật lòng của Tô Cẩn.
Tiêu Vân Phong ôm c.h.ặ.t t.a.y cô, phảng phất nhào nặn cô trong xương m.á.u của .
Bởi vì để ý, nên mới cách nào trở nên độ lượng .
“Anh tưởng trong lòng em còn đàn ông khác.”
Hắn thật sự sa tay cô .
Tô Cẩn cảm nhận nhịp tim , vòng tay ôm lấy , “Thật trái tim em nhỏ bé, chứa chẳng nhiều .”
Khi Tiêu Vân Phong thấy câu của cô, trong lòng rung động dữ dội.
“Vậy trong lòng em ai?”
Một cỗ cảm giác căng thẳng bỗng nhiên dâng lên, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Trong lòng em …”
Chuông! Chuông! Chuông!
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên đúng lúc, đúng lúc cắt ngang phần quan trọng nhất mà Tô Cẩn sắp .
Tiêu Vân Phong và Tô Cẩn , mặc dù đều bực vì điện thoại đến đúng lúc như , nhưng hẹn mà cùng chọn tạm thời dừng .
“Alo, Tiêu Vân Phong.”
Lúc trở bàn việc, Tiêu Vân Phong biến thành vị Tiêu lữ trưởng lạnh lùng lý trí đó.
Tô Cẩn cũng dùng tốc độ nhanh nhất bình phục tâm tình, đợi Tiêu Vân Phong hết điện thoại, trực tiếp hướng về phía cửa .
Tiêu Vân Phong đương nhiên cô định chạy nữa , nhưng một chút cũng lo lắng, mặc dù cô trực tiếp, nhưng xác định tâm ý của cô .
“Được, qua ngay.”
Đợi đến khi đặt ống xuống, trong phòng việc gì còn bóng dáng Tô Cẩn.
Giây tiếp theo, Tiêu Vân Phong khí thế hừng hực mở cửa phòng việc, ngay cả ánh trăng cũng che giấu nổi tâm trạng của .