“Không là thích…” Tô Cẩn luôn cảm thấy chỗ nào đó .
Thế nhưng, Tiêu Vân Phong biểu hiện quá tự nhiên, khiến cô thể chút manh mối nào.
Tiêu Vân Phong liền tiếp lời : “Đã thích, đeo giúp em.”
Tô Cẩn chỉ do dự một giây, đó liền từ bỏ việc truy tìm chân tướng.
Cho dù thực sự , giả vờ , cũng đều quan trọng.
Vân Vũ
Quan trọng là cả hai họ đều nhận định lấy .
Chiếc nhẫn xỏ đầu ngón tay cô, kích thước vặn.
Ánh mắt Tô Cẩn đặt lên chiếc nhẫn dịu dàng như nước.
Tiêu Vân Phong đưa chiếc nhẫn còn cho cô, đồng thời cũng đưa tay .
Tô Cẩn hiểu ý, đeo nhẫn cho .
Hai chiếc nhẫn, hai bàn tay, hai trái tim vòng tròn siết chặt .
Một chiếc lá khô từ cây từ từ rơi xuống, lướt qua bên cạnh hai , lặng lẽ chứng kiến tình yêu giữa họ.
“Đi thôi.”
Tiêu Vân Phong một nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Tô Cẩn: “Đi ?”
Giọng vui vẻ của Tiêu Vân Phong vang lên, “Em , chúng sẽ đó.”
Màn đêm buông xuống.
Sau bữa tối, trở về phòng, Tô Cẩn ngắm chiếc nhẫn tay mà chìm suy nghĩ.
Ngày hôm nay đối với cô mà , là một ngày hảo và hạnh phúc.
Cô hiểu rõ tâm ý của Tiêu Vân Phong, Tiêu Vân Phong vì tình cảm của hai thể bỏ tất cả, thì cô thể khó mà lui chứ?
Những gì Tiêu Vân Phong thể , cô cũng thể y như !
Như thể hạ quyết tâm, tất cả u ám trong lòng khoảnh khắc đều quét sạch, chỉ còn sự kiên định!
Tiêu Vân Phong trong phòng bên cạnh hề yên .
Anh đang chờ, chờ Tô Cẩn chủ động mở lời với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-647-tinh.html.]
Mặc dù dùng cả một ngày, để cô hiểu rằng sự lựa chọn của tuyệt đối sẽ đổi, nhưng cũng cô chắc chắn sẽ để rời khỏi quân đội.
Vì , cuộc thuyết phục khó khăn nhất vẫn bắt đầu, và cũng chuẩn sẵn tâm lý, nhất định để cô từ bỏ ý nghĩ chia tay .
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một tiếng , Tô Cẩn xuất hiện.
Hai tiếng , Tô Cẩn vẫn xuất hiện.
Ba tiếng , bốn tiếng , Tô Cẩn đều xuất hiện.
Và thời gian cũng đến tận lúc nửa đêm.
Đôi mắt Tiêu Vân Phong đỏ lên, đầu tiên dường như tính toán sai một việc.
Trong phòng và ngoài phòng đều tĩnh lặng, bất kỳ âm thanh dư thừa nào.
Khoảnh khắc khiến thể tin rằng, Tô Cẩn lẽ sớm chìm giấc ngủ…
Ngày hôm .
“Chú, buổi sáng lành!”
Tiêu Vân Phong xuống đến tầng một, liền thấy Tô Cẩn đang cùng Ngô Ma, chuẩn bữa sáng.
Thấy xuống, Tô Cẩn càng tươi tắn gần.
“Ngô Ma nhiều món ngon, chú mau rửa mặt .”
Tiêu Vân Phong gương mặt tươi như đóa hoa của cô, ánh mắt chút phức tạp.
Cho đến bây giờ, vẫn cảm thấy, cô đang che giấu cảm xúc thật sự, bất cứ lúc nào cũng sẽ “giở bài” với .
Không khí bàn ăn thoải mái, nhưng phần lớn là Tô Cẩn và Ngô Ma chuyện đùa.
Trong lúc đó, ánh mắt Ngô Ma đảo qua nhiều chiếc nhẫn cùng kiểu đang đeo tay hai , nhiều như điều gì nhưng thôi, cuối cùng cũng hỏi thêm gì.
Sau bữa sáng, Tô Cẩn thấy còn một chút thời gian, liền giúp Ngô Ma dọn dẹp bát đũa.
Khi cô từ trong bếp bước , thời gian cũng vặn.
“Chú, hôm nay chú đến quân khu đúng ? Vừa chúng cùng .”
Tiêu Vân Phong đương nhiên đến quân khu, ba ngày qua, ở, cũng đưa lựa chọn cuối cùng.