Phòng nghỉ yên tĩnh, nhưng Tô Cẩn chẳng chút buồn ngủ nào.
Lý Tư Hoa.
Vị y tá trưởng tuyệt đối giống như bản cô , chỉ đơn thuần là chăm sóc bệnh nhân cùng nhà bệnh nhân.
Bất quá hiện tại cô tinh lực để điều tra phận , từng cảnh tượng xảy tầng thượng tòa nhà, chiếm cứ bộ đại não của cô.
Giờ đây cô dần dần khôi phục từ nỗi khiếp sợ khi Tiêu Vân Phong thương, lý trí chiếm lĩnh tình cảm.
Tiêu Vân Phong thà rằng mặc nguy hiểm xảy , cũng chịu chân tướng năm đó, thậm chí còn phủ nhận việc là cuối cùng gặp mặt cha cô.
Chẳng lẽ thật sự liên quan tới sự hy sinh của cha cô ?
Mỗi tế bào trong cơ thể, dường như đều đang cự khả năng .
Sợi chỉ nghẹt thở và khiếp sợ mơ hồ hiện trong lòng, càng lúc càng rõ ràng...
Cục Công an.
Tiền Quảng Thao trong văn phòng của cục trưởng Tần Thắng, bầu khí ngột ngạt.
Suốt cả một đêm, Khổng Đại Khánh bắt về đây đều một lời.
Tiền Quảng Thao từ trong miệng Bình Thụy, hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện.
Bất quá càng càng kinh hãi.
"Thẩm! Nhất định thẩm cho rõ ràng minh bạch!"
Đây là mệnh lệnh hạ đối với Bình Thụy, cùng bộ Cục Công an.
bất luận Bình Thụy tra hỏi thế nào, Khổng Đại Khánh chính là chịu mở miệng.
Tiền Quảng Thao so với bất kỳ ai đều rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc, vì một mực chờ đợi tới bây giờ.
"Tiền sư trưởng, là ngài trở về nghỉ ngơi một chút, bên chúng một khi tiến triển, lập tức thông tri ngài."
Tần Thắng sắc mặt âm trầm của Tiền Quảng Thao, thần kinh căng cứng suốt từ nãy tới giờ dám thả lỏng.
Tại kinh thành, trong địa giới quản hạt, xảy án kiện nghiêm trọng và cực ác như , khiến phẫn nộ đồng thời càng nhiều hơn là run sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-694-tham-van.html.]
Vụ án liên lụy tới thủ trưởng quân khu, mà thủ trưởng còn thương, đây là thất trách nghiêm trọng của Cục Công an .
Nghiêm trọng hơn còn những lời Khổng Đại Khánh nóc nhà Bách hóa đại lầu , vị đoàn trưởng hy sinh là ai?
Án kiện đem tới cho Cục Công an áp lực, đơn giản tựa như một tòa đại sơn.
Vân Vũ
Tiền Quảng Thao sắc mặt âm trầm cực kỳ, từ lúc tới đây tới giờ trôi qua mười tiếng đồng hồ, bọn họ ngay cả một câu khẩu cung hữu dụng cũng tra , e rằng bọn họ vô năng, mà là tên Khổng Đại Khánh căn bản thể nào mở miệng.
Đứng dậy, chỉnh đốn quân phục.
Tần Thắng cũng vội vàng dậy theo, cho rằng đồng ý trở về chờ đợi tin tức.
"Dẫn tới phòng thẩm vấn."
Lời của Tiền Quảng Thao, khiến Tần Thắng đầu tiên sững sờ một cái, phản ứng đó, cả đều .
"Tiền sư trưởng, việc thể phiền ngài chứ!"
Tiền Quảng Thao một ánh mắt sắc bén ném tới, Tần Thắng nghẹt thở, chỉ thể gật đầu cứng nhắc.
"Ngài theo ."
Phòng thẩm vấn.
Khổng Đại Khánh tiều tụy ở đó, cúi gằm đầu bất động.
"Khổng Đại Khánh! Hiện tại chúng cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi cho rằng gì, chúng liền biện pháp gì với ngươi ?! Án kiện của ngươi nhân chứng, vật chứng xác thực, ảnh hưởng cực ác, dù cho khẩu cung của ngươi, cũng vẫn thể định tội ngươi!"
Giọng của Bình Thụy tràn đầy mệt mỏi và phẫn nộ.
Án kiện kinh qua một ngàn, cũng tám trăm, nhưng tù phạm như Khổng Đại Khánh đối với bất kỳ cách thức thẩm vấn nào cũng vô động ư trung, tuyệt đối là tuyệt vô tận hữu.
Quả nhiên, Khổng Đại Khánh cho phản ứng của vẫn như cũ là phản ứng.
Bốp!
Vừa nóng vội tức giận, Bình Thụy trực tiếp đập mạnh bàn một cái.
Lúc cửa phòng thẩm vấn mở , Tiền Quảng Thao và Tần Thắng từ bên ngoài .