[Thập Niên 70]: Tiểu Phúc Bảo Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-12-02 11:08:27
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Khê Khê trong lớp, luyến tiếc bóng lưng Nhạc Thanh Văn khuất dần cánh cửa.
Cô bé chỗ giáo viên chỉ định, cất chiếc cặp sách nhỏ hộc bàn. Nghĩ nghĩ thấy đúng, cô bé lôi cặp , tìm quyển sách Ngữ văn đặt lên mặt bàn.
Thời buổi bây giờ dễ dàng gì, chắt bóp chút tiền cho con học chẳng chuyện đơn giản.
Phần lớn các gia đình đều là khi nào tiền dư dả thì mới cho con đến trường. Thậm chí những nhà quá khó khăn, đành để con ở nhà, học.
Do cảnh mỗi gia đình mỗi khác, học sinh ở đây cũng đủ lứa tuổi, từ bảy tám tuổi cho đến mười mấy tuổi đều .
Trịnh Khê Khê xem là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong lớp.
Vốn dĩ nhỏ con, giờ giữa một đám bạn lớn tuổi hơn, trông cô bé càng nhỏ bé hơn nữa.
Tình cảnh khiến cô bé căng thẳng.
Trịnh Khê Khê thẳng đơ, cứng ngắc, mắt cũng chẳng nên .
Cô giáo dạy Ngữ văn tên là Hà Lệnh Mỹ, như tên, trông thanh tú, xinh .
Tính cô cũng , dịu dàng, ôn hòa.
Thấy cô bé vẻ căng thẳng, cô bèn đề nghị cả lớp: “Chúng hát một bài tặng bạn học mới nào?”
“Được ạ!” Cả lớp đồng thanh đáp.
Bọn trẻ cất cao tiếng hát bài hát mới học. Vì thuộc lắm nên hát còn vấp váp, nhưng vô cùng nhiệt tình.
Trong tiếng hát , Trịnh Khê Khê dần thả lỏng hơn một chút.
Hà Lệnh Mỹ bèn cho các em học sinh giở bài đầu tiên , bắt đầu giảng bài.
Sau khi tan học.
Các bạn học xúm vây quanh, tíu tít hỏi han tình hình của Trịnh Khê Khê:
“Bạn học, nhà ở thế? Ở Hồng Câu Thanh Đằng?”
“Cậu xinh quá! Khăn quàng của thật, là đan cho ?”
Trẻ con hồn nhiên.
Bọn trẻ nghĩ gì nấy, suy xét những lời sẽ gây hậu quả gì.
Ngay lúc Trịnh Khê Khê đang các bạn học nhiệt tình vây quanh đến luống cuống. Bỗng nhiên, một giọng trong trẻo vang lên từ vòng ngoài: “Tránh nào, tránh nào, Khê Khê là em gái của tớ. Mọi đừng chắn đường, tớ cần vài câu với em .”
Giọng quen.
Trịnh Khê Khê nghĩ vài giây, bỗng nhớ chủ nhân của giọng , lập tức vui mừng.
Cô bé mong chờ về phía phát âm thanh.
Chẳng mấy chốc, qua khe hở mà các bạn nhường lối, Trịnh Khê Khê trông thấy mà đang nghĩ đến: “Đỗ Phi Phi!”
Cô bé chen trạc tám chín tuổi, tết tóc bím, đôi mắt lanh lợi vô cùng thần.
Nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Khê Khê, Đỗ Phi Phi sững một lúc mừng rỡ reo lên: “Khê Khê! Tớ ngay là vẫn còn nhớ tớ mà!” Vừa cô bé chạy đến bên bàn Trịnh Khê Khê, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô bé buông.
Đỗ Phi Phi là con gái của đội phó đội sản xuất Hồng Câu, Đỗ Đại Tráng.
Trước đây khi Trịnh Tứ Hà ăn trộm đồ nhà họ Đỗ, Trịnh Sơn và Trịnh Lục dẫn Trịnh Tứ Hà đến xin , Trịnh Khê Khê cũng theo, đó gặp Đỗ Phi Phi đang ăn bánh bao nhân thịt ở nhà họ Đỗ.
Lần gặp đó, Đỗ Phi Phi thích cô em gái đáng yêu ngoan ngoãn .
Chỉ điều lúc Trịnh Khê Khê vẫn , hai trò chuyện nhiều.
Bây giờ thấy Trịnh Khê Khê chuyện , Đỗ Phi Phi vui tả xiết, hỏi dồn dập: “Khê Khê, em chuyển giữa chừng thế? Bệnh câm của em khỏi ! , em đến nhà chị chơi ? Chị bảo chị bánh bao nhân thịt cho em ăn nhé!”
Cô bé vẫn còn nhớ, thể mời em gái Khê Khê ăn bánh bao nhân thịt.
Đó xem là một tâm nguyện thành trong lòng cô bé.
Trịnh Khê Khê Đỗ Phi Phi chân thành, lòng ấm áp, mỉm : “Sau cơ hội chúng thể thường xuyên chơi với .”
Đỗ Phi Phi mừng rỡ vô cùng.
Các bạn học xung quanh ngớt nhao nhao: “Đỗ Phi Phi, mau giới thiệu bạn học mới cho bọn tớ quen với!”
Thịnh tình khó từ, Đỗ Phi Phi khẽ ho một tiếng, chắp hai tay lưng, vẻ bà cụ non bắt đầu giới thiệu từng bạn học cho Trịnh Khê Khê.
Tổng cộng chỉ mười mấy , chẳng mấy chốc chào hỏi quen với .
Sắp đến giờ học Toán, thầy chủ nhiệm sắp lớp. Các học sinh vội vàng tản , trở về chỗ của , vẻ chuẩn chăm chú giảng.
Lúc Tần Ngọc Thành bước lớp, cảnh tượng đập mắt thầy là “tất cả học sinh đều ngay ngắn ở chỗ của , nhưng ai nấy cũng đều đang liếc trộm Trịnh Khê Khê”.
Tần Ngọc Thành suýt nữa thì bật . May mà thầy kịp nhắc nhở là chủ nhiệm lớp nên cố nén , nghiêm mặt bước lên bục giảng.
“Các em, thầy nghĩ chắc gặp bạn học mới .” Tần Ngọc Thành bất giác về phía cô bé xinh xắn trắng trẻo, giọng hiền hòa: “Bạn mới đến, còn quen với thứ ở đây. Các em nhất định giúp đỡ bạn, để bạn nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở lớp , ?”
“Được ạ~~” Các học sinh vui vẻ trả lời.
Lúc tích cực giơ tay: “Thầy ơi! Thầy ơi!”
Tần Ngọc Thành kỹ .
Thì là lớp trưởng của lớp đang giơ tay.
Tần Ngọc Thành: “Em Đỗ Phi Phi, xin hỏi chuyện gì ?”
Đỗ Phi Phi hoạt bát, tuy mới hơn tám tuổi nhưng dáng lớn, dễ hòa đồng với các bạn.
Vì Tần Ngọc Thành để cô bé lớp trưởng từ học kỳ .
Nghe thầy chủ nhiệm gọi tên , Đỗ Phi Phi dậy, dõng dạc hỏi: “Thưa thầy, thể để bạn Trịnh Khê Khê cùng bàn với em ạ?”
Lúc Trịnh Khê Khê mới đến, cô Hà Lệnh Mỹ thấy trong lớp một chỗ trống nên xếp cô bé luôn đó.
Đây cũng là ý của thầy chủ nhiệm Tần Ngọc Thành, các giáo viên trao đổi với . Vì cô Hà Lệnh Mỹ xếp Trịnh Khê Khê đó theo ý của thầy chủ nhiệm.
Thực vị trí đó tệ. Ở giữa lớp, đối với một cô bé cao như Trịnh Khê Khê thì là một chỗ khá phù hợp, thể rõ bảng đen, đến nỗi các bạn che khuất .
Còn chỗ của Đỗ Phi Phi ở phía , nếu Trịnh Khê Khê chuyển đến cùng bàn với cô bé thì thực sự hợp lắm.
Tần Ngọc Thành gọi Đỗ Phi Phi dậy: “Tại em ?”
Tần Ngọc Thành là một giáo viên tôn trọng học sinh.
Các em suy nghĩ gì, thầy sẽ hỏi kỹ càng mới quyết định.
Đỗ Phi Phi ưỡn ngực, vô cùng tự tin : “Thưa thầy, bạn Trịnh Khê Khê nhát gan. Em là chị Phi Phi của bạn — em cảm thấy là chị, nghĩa vụ chăm sóc cho em gái. Bạn mới đến đây quen, cùng em là nhất ạ.”
Cô bé lý. Tần Ngọc Thành bảo Đỗ Phi Phi xuống, suy nghĩ một lát gật đầu đồng ý: “Vậy , hai em cùng .”
với chiều cao của Trịnh Khê Khê, quá phía thì .
Tần Ngọc Thành bèn bảo bạn cùng bàn của Trịnh Khê Khê lên, để bạn nam đó đổi chỗ cho Đỗ Phi Phi.
Có mặt dây chuyền của Nhạc Thanh Văn bên , Đỗ Phi Phi ở bên bầu bạn, gì nấy. Ngày đầu tiên học của Trịnh Khê Khê trôi qua vui vẻ.
Thời gian trôi qua nhanh.
Chẳng mấy chốc đến giờ cơm trưa.
Học sinh ở đây về cơ bản đều tự bộ đến trường. Buổi trưa nếu về nhà ăn cơm, về về sẽ mất nhiều thời gian, quá bất tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-41.html.]
Vì các học sinh đa phần đều mang theo lương khô đến trường, buổi trưa ăn lót .
Trịnh Khê Khê mang theo gì cả.
Ngay lúc cô bé đang lo lắng trưa nay ăn gì, hiệu trưởng Tưởng Khánh Sinh đến lớp 1-1 tìm cô bé, đưa cho cô bé một hộp cơm nhỏ xinh.
“Đây là Nhạc mới mang đến.” Thầy Tưởng Khánh Sinh : “Cậu bảo sẽ mang cơm trưa cho cháu, buổi trưa cố gắng ăn nhiều một chút, cho no bụng.”
Cơm và thức ăn trong hộp truyền ấm qua thành hộp.
Lòng Trịnh Khê Khê ấm áp lạ thường: “Cháu cảm ơn thầy hiệu trưởng ạ!”
“Không cần cảm ơn thầy .” Tưởng Khánh Sinh : “Sau cứ đến trưa, cháu tự cổng trường tìm lấy cơm là . Hôm nay cháu nên gọi điện đến văn phòng của , liền cầm đến giúp cháu.”
“Vâng ạ! Ngày mai cháu sẽ tự lấy ạ!” Trịnh Khê Khê đáp lời.
Cô bé cũng tự lấy.
Như còn thể gặp Nhạc Thanh Văn thêm một nữa.
Trở lớp học.
Hộp cơm của cô bé thu hút ánh mắt của tất cả .
Trịnh Khê Khê mở nắp hộp, bên trong cơm, một chiếc thìa nhỏ, mấy miếng thịt kho tàu và một ít bắp cải hầm.
Phần ăn đầy đặn, chắc chắn thể ăn no căng.
Trịnh Khê Khê khẽ c.ắ.n một miếng thịt kho tàu.
Thơm quá!
Cô bé đang ăn, vô tình đầu sang, bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi chỉ thể ăn bánh màn thầu khô và dưa muối.
Cô bé thời gian về nhà ăn cơm.
Lần lúc Trịnh Khê Khê đến nhà cô bé, cô bé học mà đang ở nhà ăn bánh bao nhân thịt là vì hôm đó trường nghỉ.
Bây giờ cô bé đãi ngộ như nữa, chỉ thể gặm lương khô như các bạn khác.
Trịnh Khê Khê thấy lương khô của Đỗ Phi Phi, liền xắn một nửa phần thịt kho tàu cho Đỗ Phi Phi: “Chị cũng ăn !” Rồi gắp thêm một ít bắp cải sang.
Đỗ Phi Phi nuốt nước bọt: “Thôi, em ăn , xem em gầy thế kìa.”
Trịnh Khê Khê kiên quyết: “Ăn chung !”
Cô bé vẫn luôn nhớ, ở đội sản xuất Hồng Câu xa lạ, trong nhà họ Đỗ, lúc cô bé đang bối rối bất an, một chị gái đáng yêu, bụng tên là Đỗ Phi Phi cầm bánh bao nhân thịt cho cô ăn.
Đỗ Phi Phi thể cho cô bé.
Cô bé cũng thể chia cho Đỗ Phi Phi.
Vẻ mặt Trịnh Khê Khê kiên định nghiêm túc.
Đỗ Phi Phi nghiêng đầu cô bé một lúc, bỗng bật .
“Được, chị cũng ăn.” Đỗ Phi Phi gắp một ít thịt kho tàu mà Trịnh Khê Khê đưa sang trả , chỉ giữ một phần nhỏ: “Chừng thịt là đủ . Còn bắp cải em cho thì chị xin hết nhé.”
Hai cô bé ăn ngon lành.
Cả hai đều mang theo bình nước.
Ăn cơm xong, hai còn tay trong tay cùng rót đầy bình nước uống hết buổi sáng.
“Nước ở trường ngon lắm đấy.” Đỗ Phi Phi : “Ngọt hơn nước nhà chị.”
Trịnh Khê Khê uống thấy vị nào cũng như .
Thế nhưng, vì nơi đây mang cảm giác “trường học”, nên uống hình như cũng thật sự chút vị ngọt.
Tình bạn của những cô bé gái chính là đơn giản và thuần khiết như .
Cùng lấy nước, cùng vệ sinh, cùng dạo sân trường giờ học. Thế là trở thành bạn .
Vì học kiến thức mới, Đỗ Phi Phi bầu bạn, ngày hôm nay của Trịnh Khê Khê trôi qua vui.
Trọn vẹn và hạnh phúc.
Lúc tan học, cả cô bé phơi phới, vui vẻ vô cùng.
Lúc Nhạc Thanh Văn đến đón, vẻ mặt cô bé tràn ngập niềm vui, một chút u ám.
Trên đường về, cô bé líu ríu ngừng:
“Các bạn lắm ạ.”
“Các bạn chơi với em!”
“Còn kể cho em những chuyện mới mẻ ở trường nữa~”
“ đúng , Phi Phi cũng ở đó. Anh Đỗ Phi Phi ? Ở đội sản xuất Hồng Câu đấy ạ! Chị lắm!”
Cô nhóc ngừng , ngừng .
Nhạc Thanh Văn từ đầu đến cuối đều mỉm hiền hòa, chăm chú lắng , nhưng một lời.
Trịnh Khê Khê một hồi lâu mới thấy gì đó đúng, cô bé thanh ngang xe đạp, ngẩng đầu hỏi: “Văn, vui ?”
“Đâu .” Nhạc Thanh Văn đạp xe, mắt thẳng, giọng nhàn nhạt.
Trịnh Khê Khê: “ gì .”
Trước đây lúc cô bé vui vẻ kể chuyện cho Nhạc Thanh Văn , cũng vui lây.
hôm nay thì .
Có gì đó đúng.
Nhạc Thanh Văn khẽ hừ một tiếng: “Anh đang nghĩ, xem cái đồ vô lương tâm nào đến trường là quên mất . Cả ngày chẳng thèm nhớ đến , mải chơi với khác mà quên luôn cả . Haizz, đúng là con gái lớn giữ trong nhà mà~”
Âm cuối của chữ cuối cùng kéo dài thườn thượt, nhấn nhá đầy ẩn ý.
Trịnh Khê Khê xong thì sững . Sau đó, cô bé cũng bắt chước Nhạc Thanh Văn, khẽ hừ một tiếng. Cô bé ại hất cằm lên, vẻ mặt chiều khinh khỉnh lắm.
Thực , hôm nay cô nhớ Nhạc Thanh Văn.
Ở bên lâu như , đột nhiên xa cách, cô bé vô cùng vô cùng quen.
May mà mặt dây chuyền của Nhạc Thanh Văn ở bên, cô bé mới quá căng thẳng và sợ hãi.
Thế nhưng.
Anh thèm hỏi một tiếng, cô bé nhớ …
Thôi .
Vậy thì cô bé sẽ giả vờ nhớ .
Sẽ sự thật cho , tức c.h.ế.t .
Hì hì.