[Thập Niên 70]: Tiểu Phúc Bảo Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-12-02 11:08:28
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Qua Tết là đến tiết Lập Xuân.
Chẳng bao lâu , xuân về ấm áp, hoa nở muôn nơi, cả công xã bắt đầu tràn ngập một bầu khí căng tràn sức sống.
Hồi mùa đông, công việc ở đại đội nhiều, những nữ đồng chí như Chu Thục Ngọc bệnh trong nhà liền thể ở chăm sóc lớn tuổi.
Bây giờ công việc đồng áng nhiều lên, thể “lười biếng” nữa, cần gia nhập đội quân bận rộn.
Còn Quách Thúy Lan, vì bình phục khỏe mạnh, cộng thêm đầu xuân thời tiết ấm lên cần ở trong nhà cả ngày, liền gánh vác phần lớn việc vặt trong nhà.
Bà cụ thể khỏe mạnh, mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa chẳng nhằm nhò gì.
Chuyện mỗi ngày của Trịnh Khê Khê là học, học, học.
Người nhà ai cho cô bé đụng tay bất cứ việc gì.
Vốn dĩ các bậc trưởng bối và các cưng chiều cô bé, giờ thấy cô bé chăm chỉ học hành, ai cũng nghĩ nhà khó khăn lắm mới một học, chuyên tâm sách mới .
Trịnh Tam Hồ nhà bên cạnh thấy dáng vẻ mỗi ngày học tan trường của Trịnh Khê Khê mà sắp ghen tị đến phát .
—— Không cần việc, cả ngày chỉ cần ngẩn với sách vở là .
Chuyện như tìm ở !
Thế nhưng, mặc cho cô mềm nài cứng ép thế nào, cô cũng đồng ý cho học.
Trịnh Tam Hồ đành chấp nhận phận, khi tròn mười bốn tuổi thì lên đại đội việc.
Đầu tiên là bốc thăm.
Hay thật.
Trúng ngay việc trồng trọt.
Đến khi phân công.
Lại đúng mảnh đất cực khổ mệt nhọc nhất.
Trịnh Tam Hồ lóc om sòm chịu mảnh đất đó việc.
Bởi vì cô , mảnh đất đó , nên ngoài việc trồng trọt , còn bón phân nhiều hơn những ở mảnh đất khác.
Bón phân!
Cái việc bẩn thối , ai mà chịu !
Trịnh Tam Hồ nghĩ đến đôi tay thơm tho của sẽ dính những thứ hôi thối là buồn nôn, nhất quyết .
Mặc cho cha và các em thế nào, cô cũng hề đổi quyết tâm, ăn vạ ở nhà giường chịu nhúc nhích.
Vốn dĩ cô nghĩ, cũng giống như cô giả bệnh đến nhà họ Lưu việc, chỉ cần loạn một trận giả vờ bệnh nặng là xong, những việc đó sẽ giao cho khác.
Suy nghĩ ban đầu của cô sai, cho dù cô , vị trí đó vẫn sẽ giữ cho cô . Nếu cô quá, khác phát hiện là giả vờ, chắc chắn sẽ phê bình giáo d.ụ.c một trận còn phạt nữa mới thôi.
Ai ngờ cũng thật trùng hợp.
Lúc cô đang loạn thì đúng lúc lãnh đạo huyện xuống kiểm tra.
Và khi lãnh đạo kiểm tra, đội trưởng đại đội Thanh Đằng là Lưu Phú Quý đang báo cáo tình hình cho xã trưởng Triệu Minh.
Triệu Minh là của đại đội Hoàng Thục.
Đại đội Hoàng Thục cách đại đội Thanh Đằng khá xa, nên ngày thường ít qua với của đại đội Thanh Đằng. Ông quen với nhà họ Trịnh ở Thanh Đằng, chỉ trong nhân viên chăn nuôi hai em là nhà đó, ngoài rõ gì khác.
Lưu Phú Quý tức giận với hành vi của Trịnh Tam Hồ.
Bởi vì con nha đầu thối cứ đến khác chịu việc nghiêm túc, mấy ngày nay tổng điểm biểu hiện của Thanh Đằng thấp hơn đại đội Hồng Câu bên cạnh ít.
So với các đại đội như Hoàng Thục càng thấp hơn, xem như là yếu nhất.
Điều khiến Lưu Phú Quý ngóc đầu lên giữa một đám đội trưởng.
Lúc báo cáo mặt xã trưởng, gã liền thuật bộ hành vi của Trịnh Tam Hồ: “… cho kiểm tra . Đồng chí Trịnh Tam Hồ ở nhà bệnh. Chỉ là cô thấy công việc bẩn mệt, nên mới ăn vạ ở nhà chịu ngoài.”
Để đảm bảo xã trưởng tin lời , Lưu Phú Quý còn nêu tên mấy nữ đồng chí việc cùng Trịnh Tam Hồ : “… Những thông tin đều là do các đồng chí chung cho . Các đồng chí thể lừa , mong xã trưởng hãy nghiêm túc phê bình đồng chí Trịnh Tam Hồ về việc , động viên cô mau chóng .”
Triệu Minh liền nhíu mày: “Đội trưởng Lưu, việc khuyên bảo trong đại đội chăm chỉ việc, đáng lẽ là chức trách của đội trưởng như . Nếu những việc , thể đảm nhiệm chức vụ đội trưởng?”
Lúc đẩy cửa bước .
Thấy mấy đàn ông trung niên xa lạ bước , Lưu Phú Quý vẫn dừng , tiếp tục trả lời câu hỏi của xã trưởng: “Bên phía đồng chí Trịnh Tam Hồ, đến mời ba . Cả ba đều kết quả, là do tắc trách. thực sự hết cách , đành báo cáo sự thật với ngài như .”
Triệu Minh thấy phòng, vội vàng dậy. Ông đang định chào hỏi thì đối phương giơ tay hiệu ông đừng lên tiếng, cứ tiếp tục .
Đợi Lưu Phú Quý xong một tràng, Triệu Minh mới lên tiếng: “Chào bí thư Cao.”
Bí thư Cao gật đầu với ông, chỉ Lưu Phú Quý: “Vị là đội trưởng ?”
Lúc Lưu Phú Quý mới tới là của huyện.
Gã ngờ lãnh đạo huyện đột ngột đến lúc , vội vàng đáp một tiếng, gật đầu xác nhận.
Bí thư Cao: “Nhờ kể cặn kẽ chuyện cho một .”
Lưu Phú Quý liền theo.
Bí thư Cao càng , lông mày càng nhíu chặt.
Ông cho rằng hành vi của nữ đồng chí chỉ đơn giản là lười biếng, mà là giác ngộ tư tưởng đủ, nhận thức rõ ràng rằng lao động là nghĩa vụ thành.
Sau khi bàn bạc với mấy đồng hành, bí thư Cao đề nghị Triệu Minh xử lý nghiêm khắc việc , và phía huyện sẽ theo dõi diễn biến tiếp theo của sự việc.
Lưu Phú Quý bỗng nghĩ một chuyện, thăm dò hỏi: “Bí thư, chuyện của cô , cần họp phê bình ạ?”
Bí thư Cao: “Phải phê bình nghiêm khắc!”
Lưu Phú Quý tức thì thấy dễ chịu, tiếp ngay: “Nhà họ Trịnh của cô cũng mấy việc trong công xã. Trong nhân viên chăn nuôi của chúng , hai là họ của nữ đồng chí . Hai họ rõ ràng dạy dỗ em gái cho , bảo cho cô như là sai.”
Ý của Lưu Phú Quý thực rõ ràng.
Gã , trong nhân viên chăn nuôi hai là của Trịnh Tam Hồ. Em gái giác ngộ tư tưởng đủ, sai chuyện, liên quan đến việc các “ định hướng đúng đắn”.
Ngụ ý là, hai nhân viên chăn nuôi giác ngộ tư tưởng cũng phần đủ.
Nghe gã xong, sắc mặt của các lãnh đạo huyện càng lúc càng khó coi.
Lưu Phú Quý đang thầm mừng trong bụng, thầm nghĩ thể hạ bệ Trịnh Đại Giang và Trịnh Nhị Hải, như vị trí nhân viên chăn nuôi trống , thể cho của gã thế .
Ai ngờ lúc xã trưởng Triệu Minh bỗng lên tiếng: “Chuyện liên quan đến Trịnh Đại Giang và Trịnh Nhị Hải.”
Tuy quen với nhà họ Trịnh, nhưng hai nhân viên chăn nuôi việc trong công xã thì ông vẫn .
Bí thư Cao: “Tại liên quan?”
“Hai nhà họ phân gia từ lâu . Hơn nữa, còn là do cha của Trịnh Tam Hồ chịu phụng dưỡng già, mới phân gia.” Triệu Minh kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện phân gia nhà họ Trịnh mà cho lãnh đạo huyện :
“… Trước đây cha của Trịnh Tam Hồ loạn quá mức, chọc cho bà cụ tức đến phát bệnh cũng dừng tay. Người nhà Trịnh lão đại, tức là cha của hai em nhân viên chăn nuôi nhà họ Trịnh, vì sức khỏe của bà cụ, vì để bà cụ chịu ấm ức nữa, bất đắc dĩ nhượng bộ nhiều để phân gia. Cha Trịnh Tam Hồ nhân cơ hội đó lấy căn nhà lớn nhất và hơn nửa đồ đạc trong nhà. Sau em trai của Trịnh Tam Hồ còn ăn cắp tiền và tem phiếu của bà cụ Trịnh, chuyện ầm ĩ cả công xã, gần như ai cũng . Ồ đúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-42.html.]
Triệu Minh chỉ về hướng đại đội Thanh Đằng: “Nhà Trịnh lão nhị bà cụ tức đến nỗi nhờ xây một bức tường mới, ngăn cách hẳn nhà họ . Chuyện mới xảy ngay Tết thôi, nhiều thanh niên giúp một tay, tận mắt chứng kiến.”
Bí thư Cao và những khác cũng trái.
Vừa , họ liền hiểu, nhà Trịnh lão nhị như coi như là một nhà riêng biệt . Làm chuyện gì sai trái, đều liên quan đến những khác trong nhà họ Trịnh.
“Bà cụ cũng thật đáng thương, nuôi con nuôi cháu, nuôi mấy đứa bất hiếu như .” Bí thư Cao cảm thán, với Lưu Phú Quý: “Nếu như , thì hai nhân viên chăn nuôi liên quan đến chuyện . Việc họp phê bình, chỉ nhắm nhà Trịnh lão nhị đó là .”
Lưu Phú Quý trong lòng tức bực, nhưng vẫn nặn một nụ : “Vâng, ngài . Chuyện sẽ sắp xếp ngay.”
Dưới sự sắp xếp của Lưu Phú Quý.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Trịnh Lục và Vương Thủ Bình .
Lúc mới tan buổi chiều.
Vương Thủ Bình còn kịp cởi bộ quần áo đồng, đang chuyện với Trịnh Lục về nhà, thì nhận tin như sét đ.á.n.h ngang tai.
Bị nêu tên phê bình trong đại hội công xã, còn trừ công điểm. Đây quả thực là chuyện tày trời.
Vương Thủ Bình lóc như mưa như gió, túm lấy tay áo Trịnh Lục, sống c.h.ế.t đòi: “Lão Trịnh ! với đến chỗ một tiếng ! Đại Giang và Nhị Hải là nhân viên chăn nuôi ? Chắc chắn mấy lời mặt xã trưởng! Đi! Chúng với họ một tiếng!”
Trịnh Lục nhất thời cũng hồn .
Con bé chẳng qua là khỏe trong , ở nhà mấy hôm thôi mà.
Sao đột nhiên họp đại hội phê bình chứ.
lúc gã đang ngây , trong nhà vọng tiếng gào của Trịnh Tam Hồ: “Con họp phê bình! Không ! Dựa mà họ bắt con là con ! Con thích!”
Nói , tiếng gào của cô bắt đầu pha lẫn tiếng nức nở.
Chẳng mấy chốc tiếng nức nở át cả tiếng gào, âm thanh trong phòng biến thành tiếng gào t.h.ả.m thiết.
Bên ngoài là vợ .
Bên trong là con gái .
Trịnh Lục phiền chịu nổi, đột ngột dậy, thèm quan tâm đến mấy nữa, sập cửa thẳng phòng ngủ, đóng chặt cửa , ngăn hết những âm thanh đó ở bên ngoài.
·
So với sự hỗn loạn rối tung của nhị phòng.
Đại phòng cách một bức tường vô cùng hòa thuận.
Buổi tối cả nhà ăn một bữa cơm tối no nê thơm phức, ai về phòng nấy ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy.
Trịnh Khê Khê ăn sáng xong, bỗng cảm thấy trong miệng gì đó đúng. Cô bé khẽ cử động một chút, “phụt” một tiếng, nhẹ nhàng nhổ một vật nhỏ cứng.
Là răng của cô bé.
Trịnh Khê Khê lo lắng đưa tay che miệng.
C.h.ế.t .
Bị rụng răng !
Nếu là đây, cô bé còn mong rụng răng, điều đó chứng tỏ cô bé lớn.
bây giờ, khi thấy dáng vẻ rụng răng móm mém của Trịnh Lục Dương, thấy bộ dạng “ xí” của nhị bá mẫu Vương Thủ Bình khi gãy răng cửa, Trịnh Khê Khê đổi thái độ.
Sún răng lắm!
Không thể gặp ai !
Thế là.
Sáng hôm đó, lúc Nhạc Thanh Văn đạp xe đến nhà họ Trịnh, thứ thấy là một cô bé đang che miệng với vẻ mặt u sầu.
Nhạc Thanh Văn nhịn : “Sao thế ? Đau răng ?”
Trịnh Khê Khê lắc đầu nguầy nguậy.
Nhạc Thanh Văn đến gần: “Thế em che miệng.”
Trịnh Khê Khê dù tay đang che miệng, vẫn dám cử động môi quá mạnh, sợ chuyện sẽ hở gió: “Em rụng răng .”
“Để xem nào.” Nhạc Thanh Văn tò mò ghé đầu qua: “Có đau ? Chảy nhiều m.á.u ? Rụng cái nào thế? Răng răng .”
Nhạc Thanh Văn hỏi liên tục, nhưng Trịnh Khê Khê chẳng trả lời câu nào. Cô bé do dự mấy giây mới từ từ kể sơ qua tình hình của cho Nhạc Thanh Văn .
“Ồ! Chỉ chuyện thôi .” Nhạc Thanh Văn , cầm lấy cặp sách nhỏ của cô bé: “Vài hôm nữa là nó sẽ mọc một chút. Em cần lo .”
Nhạc Thanh Văn nhướng mày.
Cậu thực sự thể hiểu nổi, đây lúc cô bé ăn mặc , b.í.m tóc tết lệch vẹo, cô bé chẳng thấy .
Vậy mà bây giờ chỉ rụng một chiếc răng cửa thôi, cô bé bắt đầu để ý vô cùng.
Đây chẳng là giai đoạn tất yếu trong quá trình trưởng thành ?
Có gì đáng để bận tâm chứ.
Tâm tư của con gái quả nhiên khó đoán.
mà…
Sự tò mò chiến thắng lý trí.
Nhạc Thanh Văn cố ý kể một câu chuyện .
Rồi nhân lúc cô bé để ý, đột ngột đưa tay , kéo tay cô bé xuống.
Sau đó.
Khi cô bé đang , đôi môi còn kịp khép , cái lỗ hổng nhỏ do chiếc răng rụng lộ mắt .
Nhạc Thanh Văn nhịn nữa, bật : “Xinh mà. Có .”
Trịnh Khê Khê mất mấy giây mới phản ứng , rằng Nhạc Thanh Văn lừa.
Trong mắt cô bé lập tức ngấn nước, long lanh.
Nhạc Thanh Văn giật : “Chỉ xem một chút thôi mà, đến mức đó ?”
Đương nhiên là ! Trịnh Khê Khê tức giận trừng mắt Nhạc Thanh Văn.
Cái đồ đầu gỗ , hiểu “ một cái là hở cả cái lỗ to” là chuyện đáng sợ đến mức nào!
là thể chuyện .
Hết nổi.