Ngôi nhà của nhà họ Cố là một căn nhà nông dân bình thường. May mắn , nó ngay đầu làng nên sân nhà khá rộng rãi.
Bố Cố Tri Ý cho rào giậu kín đáo đất đó. Vừa bước qua cổng là một cây hồng bì cổ thụ. Ngày thường, cả nhà vẫn đây hóng mát, trừ cái tội lắm muỗi thì đây đúng là một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng.
Đại Bảo và Nhị Bảo sân chạy ngay đến gốc cây. Thân cây cao lắm, chỉ nhỉnh hơn hai đứa trẻ một chút. Muốn cây đủ lớn để lớn thể trèo lên thì còn đợi thêm mấy năm nữa.
điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần thích khám phá của hai đứa trẻ.
Thậm chí hai em còn ôm gốc cây, như những đứa trẻ trong tranh vẽ, thoăn thoắt leo tót lên cành.
Mặc kệ cho hai đứa nhỏ tự do khám phá, bà Lưu Ngọc Lan kéo hai chiếc ghế đẩu mời Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch gốc cây.
Cố Tri Ý đưa cho cô, bà Lưu Ngọc Lan, mấy món đồ mà chuẩn mang về.
“Các con về là quý , tốn kém sắm sửa nhiều thứ thế ?”
“Cũng chẳng đáng là bao ạ, nhà con nhiều đồ sẵn, với cũng một ít là chồng con biếu.”
Mẹ mà Cố Tri Ý nhắc đến chính là chồng cô. Vốn dĩ, Cố Tri Ý theo cách gọi của thành phố mà gọi cả bố đẻ và bố chồng là “ba .”
“Bà thông gia chu đáo quá.” 3ee834
Nghe Cố Tri Ý thế, bà Lưu Ngọc Lan cảm nhận mối quan hệ giữa con gái và nhà chồng ngày càng khăng khít, lẽ trong lòng con bé cũng chịu mở lòng .
Nụ môi bà càng thêm rạng rỡ. Con gái về nhà đẻ mà còn mang theo một ít đồ, thấy con bé cũng là nghĩ nghĩ .
“Quân Trạch, bác sĩ chân con thế nào ?”
“Mẹ, chân con hiện giờ hồi phục . Chắc đến lúc Tiểu Ý sinh thì con thể trở về đơn vị .”
Nghe thấy ảnh hưởng đến tiền đồ công việc của con rể, lòng bà Lưu Ngọc Lan quả nhiên nhẹ nhõm ít.
Hiển nhiên Lưu Ngọc Lan vẫn hiểu con gái . Bà vẫn luôn canh cánh nỗi lo, nếu Lâm Quân Trạch xuất ngũ, lẽ Cố Tri Ý sẽ thật sự ầm ĩ đòi bỏ chồng mất thôi.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-130.html.]
Cũng may, Cố Tri Ý bà thất vọng. Lưu Ngọc Lan bụng bầu của con gái, bà ân cần hỏi han:
“Con thấy cơ thể càng ngày càng nặng nề ? Việc nặng thì cứ để đấy, đừng cố sức. Dù cũng sắp đến ngày sinh , giữ gìn cẩn thận đấy con.”
Lời là để Cố Tri Ý , nhưng chẳng khó để nhận bà Lưu Ngọc Lan cũng cho con rể Lâm Quân Trạch rõ.
Không Lưu Ngọc Lan ý đồ gì , bà chỉ sợ con rể thấy con gái bà vốn dĩ lười nhác. Bà chỉ mong ngày thường sẽ giúp đỡ cô đôi chút, bởi phụ nữ sinh con đẻ cái vốn dĩ là một bước qua cửa tử.
Dù cho hiện tại, hầu hết những phụ nữ ở nông thôn đều chịu đựng như , nhưng Lưu Ngọc Lan vẫn hy vọng con gái sẽ chăm sóc hơn.
Để đến khi sinh nở, nó thể giảm bớt phần nào đau khổ.
Có thể , đây chính là cách bà đang lo liệu cho con gái khi nó lâm bồn.
Đương nhiên, Lâm Quân Trạch cũng hiểu rõ tấm lòng của vợ. Anh nhẹ nhàng gật đầu, đồng tình với bà:
“Mẹ, cứ yên tâm, việc nặng nhọc gì cũng cứ để con lo!”
Nghe Lâm Quân Trạch , nụ mặt Lưu Ngọc Lan càng thêm hiền hậu. Trong lòng bà khỏi nghĩ: Con rể do chính bà chọn quả nhiên sai lầm. Không những là tiền đồ, xem còn là thương vợ. Chẳng bù cho mấy đàn ông ở vùng , hễ chút của ăn của để là y như rằng độc đoán gia trưởng.
Đau lòng cho vợ? Trừ phi trời đổ mưa màu đỏ!
Trong khi Lưu Ngọc Lan còn đang thầm đắc ý với lựa chọn ban đầu của , thì từ bên ngoài vọng một cái giọng vịt đực. Cái giọng the thé của thằng con trai đang tuổi dậy thì, thật đúng là khó tả thành lời.
“Mẹ, chị của con về nhà?”
"Chị, chị!"
Được ! Lại là cái thằng thấy mặt thấy tiếng!
Chẳng khó đoán đang đến chính là thằng út nhà họ Cố, Cố Tử Sâm.
Với Cố Tri Ý đây mà , hai chị em cô lớn lên trong tình thương yêu, nhưng đương nhiên cũng chăm chỉ trêu chọc lẫn .