Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:10:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đại Bảo, Nhị Bảo, chấm !” Thấy hai đứa cứ thế cầm ăn mà chẳng thèm chấm sốt cà chua, Cố Tri Ý liền lên tiếng nhắc nhở.

Nào ngờ, Đại Bảo mới xuống vội phắt dậy.

???

Nhị Bảo thấy , cũng lon ton theo, nhưng cái miệng nhỏ thì vẫn nhai tóp tép ngừng.

Cố Tri Ý: ???

Là '' để ăn ư??? (Chấm và trong tiếng Trung đồng âm).

Chẳng lẽ hai đứa nhỏ hiểu thành như ?

Ha ha ha. Cố Tri Ý suýt nữa thì ngặt nghẽo sự ngây ngô của hai con trai.

“Cái là sốt cà chua, chấm ăn, chứ bảo các con lên ăn !”

Ôi chao, ha ha ha ha ha ha, cô nhịn nổi nữa !

Ồ! Mãi đến lúc , hai đứa tham ăn mới sực tỉnh, vội vã xuống.

Chấm chấm quệt quệt thứ sốt cà chua đỏ au trong đĩa. Chỉ thoáng chốc, đôi mắt chúng trợn tròn kinh ngạc.

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy món khoai tây chiên tự dưng ngon lạ thường. Không ngờ chấm thứ sốt cà chua ngọt ngọt chua chua đưa miệng đến thế.

Ôi chao! Cứ thế là dứt .

Thấy chẳng mấy chốc mà sốt cà chua vơi , Cố Tri Ý bèn thêm một chút nữa. Hai đứa nhỏ cứ thế ăn ngấu nghiến, sốt cà chua lem luốc khắp mặt mà vẫn chẳng .

Dạo , Tam Bảo ngoan ngoãn lạ thường, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, ngủ thức dậy đòi ăn, ngay cả khi tã cũng chỉ khẽ cựa quậy.

Mèo Dịch Truyện

Nếu kiếp Cố Tri Ý từng chứng kiến nhiều đứa bé mới vài tháng tuổi cứ hễ một tí là gào ré lên, thì chắc cô ngờ rằng tất cả trẻ con đời đều hiền lành như Tam Bảo mất .

Chăm sóc bé thực sự quá đỗi dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-242.html.]

Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn cứ quanh quẩn trong nhà. Chẳng chỗ nào để , chúng chỉ thể cạnh mà xem sách cho đỡ chán.

Không Cố Tri Ý từng nghĩ đến việc đưa Đại Bảo và Nhị Bảo gian riêng của . Chưa đến chuyện , mà chủ yếu là bọn trẻ thể ngoài linh tinh, thì khó mà giải thích cho xuôi tai .

Huống hồ, dạo , hai đứa bé đều trí nhớ cực với những chuyện lạ lùng.

Mà hai em thì cả ngày chẳng lúc nào yên một chỗ. Chẳng hề giống Tam Bảo, ngày ngày chỉ ăn ngủ, ngủ ăn, chẳng lo chuyện gì, cũng chẳng lời nào.

Hai đứa nhỏ ăn xong, chẳng chỗ nào để chơi. Thế là Cố Tri Ý nảy ý định bày trò ca hát cho Đại Bảo và Nhị Bảo.

Thoạt đầu chỉ là hát hò cho vui, nhưng Cố Tri Ý ý định sâu xa hơn: cho con cái sớm thấm đượm chất nhạc, để tuổi thơ của hai đứa thêm phần màu sắc. Tiện thể cũng là để bọn nhỏ cơ hội vận động tay chân, nên cô chọn một bài hát khá sôi động.

Nào ngờ, dạy vài câu thì thấy Đại Bảo và Nhị Bảo gào thét thảm thiết...

Cô thực sự tìm cái lỗ mà chui xuống! Chỉ rút những lời thốt .

“Vòng bên trái, vòng bên , xoay cái cổ, lắc cái mông!”

“Lên lên lên! Cùng tập thể dục! Hắc!”

Nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo cố gắng theo lời dạy, chân tay múa loạn xạ như bầy quỷ nhỏ, miệng thì gào thảm thiết.

Cố Tri Ý chỉ độn thổ mà biến mất cho .

Bên , Tam Bảo vốn đang giường tiếng ồn ào thì cũng "A a a" đáp vài tiếng.

Lập tức, Cố Tri Ý thấy Tam Bảo đáng yêu hơn hẳn hai ông của .

Vừa bước cửa, Lâm Xuân Lệ thấy cảnh tượng náo nhiệt , bèn bật ha hả: "Ôi! Đại Bảo, Nhị Bảo, hai cháu đang nhảy múa cái gì mà vui thế?"

Đại Bảo và Nhị Bảo đến cổ vũ, càng đà tới, uốn éo cơ thể như con giun đất. Miệng thì vẫn ngừng lẩm bẩm: "Xoay xoay xoay xoay."

"Tiểu Ý , giờ nhà em đến ba đứa trẻ, đúng là rộn ràng hơn hẳn nhà chị nhiều!" Lâm Xuân Lệ ngừng khúc khích .

Cố Tri Ý ôm Tam Bảo, bất lực than: "Chị Xuân Lệ ơi, chị đừng trêu nữa, tai em ù hết cả đây !"

Vừa , cô kéo một chiếc ghế mời Lâm Xuân Lệ : "Chị Xuân Lệ, hôm nay chị rảnh rỗi ghé qua đây ?"

Loading...