Trương Trường Đống khi rẽ con ngõ nhỏ, lòng vòng mấy lượt, cuối cùng cũng dừng một sân nhà.
Anh gõ cửa hai tiếng, ba tiếng nhịp điệu. Từ bên trong, một giọng khàn khàn vọng : “Thiên vương cái địa hổ.”
Ngoài sân, Trương Trường Đống đáp : “Lão hổ ở nhà.”
Cánh cửa liền bật mở. Người đàn ông bên trong thấy liền vội vàng hỏi: “Tại ông đến đây? Chẳng dặn ông là chuyện gì quan trọng thì đừng ghé qua đây ?”
Dù giọng điệu của kẻ cầm đầu mấy dễ chịu, Trương Trường Đống cũng chẳng bận tâm, : “Bên tin tức gì ? Sao lòng cứ bồn chồn mãi thôi?”
“Lúc tin tức mới chính là tin tức nhất, ông nóng ruột gì?” Gã đàn ông cầm đầu tuy cũng nóng vội, nhưng che giấu khéo.
Nghe thế, trái tim đang căng như dây đàn của Trương Trường Đống cũng dịu . Thế nhưng, hai vài câu thì thấy sân vây kín.
Tất cả những kẻ bên trong, một ai thoát .
Sau mấy tháng ròng rã theo đuổi, vụ án cuối cùng cũng bước đột phá đúng ngày Tết Nguyên Tiêu.
Thế nhưng, vì đằng vụ việc liên lụy đến quá nhiều tai to mặt lớn, Lâm Quân Trạch đó cũng còn tham gia sâu hơn nữa.
Những lời khen ngợi sắp tới, tất thảy đều sẽ đổ dồn về tỉnh Liêu, về phía đơn vị quân đội của . Anh cũng chẳng cần bận lòng.
Vì công việc trong bộ khá gấp, nên đồng chí Từ Vĩnh Niên chỉ thể tiễn Lâm Quân Trạch đến cửa.
Mèo Dịch Truyện
“Tiểu Lâm , nhiệm vụ ít nhiều cũng nhờ sự góp sức của . Cậu cứ yên tâm, sẽ đích báo cáo lên lãnh đạo của các . Chắc chắn sẽ lời khen ngợi thật xứng đáng cho .”
Lâm Quân Trạch kính cẩn chào theo nghi thức quân đội: “Đây đều là những việc nên . Tất cả vì nhân dân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-300.html.]
“Được , lớp trẻ đáng nể thật! Vậy lên đường thượng lộ bình an. chỉ thể tiễn đến đây thôi, lát nữa Tiểu Lưu sẽ đưa nhà ga.” Từ Vĩnh Niên xong, khẽ vỗ vai Lâm Quân Trạch.
“Vâng ạ!”
Rời khỏi Bộ Công an, khi chào tạm biệt , Lâm Quân Trạch liền sửa soạn bước lên tàu hỏa để về tỉnh Liêu.
đó suy nghĩ . Nơi cách nhà xa, hơn nữa , bên quân đội cũng sắp xếp việc thỏa . Vợ con cũng thể theo cùng đến đơn vị quân đội. Thế nên, Lâm Quân Trạch, ban đầu định lên tàu về tỉnh Liêu, đổi sang chuyến tàu về Triều thị.
Trong khi đó, Cố Tri Ý gì về tất cả những chuyện đang xảy ở chốn .
Trong thời gian , Cố Tri Ý hướng dẫn Lâm Hiểu Lan may vá quần áo. Làm xong một bộ thì cô trả cho em chồng một ít tiền công, như còn hơn việc ngày nào em cũng lặn lội huyện thành.
Ngay từ chuyện xưởng dệt tuyển hồi , Cố Tri Ý linh cảm cô bạn Cổ Bình Bình chắc chắn nhúng tay việc gì đó ở bên trong.
Đương nhiên, chuyện Cố Tri Ý cũng nhắc nhở Lâm Hiểu Lan.
Còn về , thì chỉ xem lựa chọn của Lâm Hiểu Lan mà thôi.
May mắn là Lâm Hiểu Lan cũng ngốc nghếch đến nỗi , về cũng dần dần tránh xa Cổ Bình Bình.
Hiện giờ Lâm Hiểu Lan vẫn thích ghé sang nhà Cố Tri Ý.
Bây giờ, theo Cố Tri Ý học may vá, mỗi ngày cô bé cũng kiếm chút tiền công, so với việc dạy trẻ trong huyện thành thì khá khẩm hơn nhiều.
Số quần áo Cố Tri Ý may xong, cô đều mang đến cửa hàng bách hóa để trao đổi bán .
Bởi vì mang danh hiệu hàng 'thuần thủ công', cộng thêm kiểu dáng Cố Tri Ý thiết kế đều mắt, nên về giá cả vẫn trả hậu hĩnh.