đây thật sự là suy nghĩ thâm căn cố đế trong lòng cô . Cái "suất" đó, vốn dĩ là của nhà cô mới .
Thằng tư ngày hôm nay, chẳng lẽ nên ơn ? Cho nhà bọn họ mượn ở thì mất mát gì? Cô còn đòi căn nhà đó đấy!
“Suất? Suất gì cơ?” Lâm Thanh Bách nhất thời ngớ .
“Còn thể là suất gì nữa? Lúc bộ đội tới trong thôn tuyển , chẳng là nhắm ?” Lâm Thúy Vân cũng chỉ loáng thoáng mấy chuyện ngày xưa.
Lâm Thanh Bách tức đến nghẹn lời, hít mấy thật sâu mới phân trần: “Em ai ? Cái suất đó vốn dĩ nhắm đến thằng tư , nó là một hạt giống . là lúc cả và thằng tư đều , nhưng nó còn nhường suất cho trai là đây. Bản cũng tự sức , lẽ nào còn tranh giành với thằng tư? Em cũng nên nghĩ mà xem, lúc nếu là , lẽ giờ xuất ngũ từ lâu, chẳng vẫn ở nhà nông dân chân đất thôi .”
Lâm Thúy Vân quả thật ngờ còn cái uẩn khúc , tức thì nghẹn họng lời nào.
Cũng may, Lâm Thanh Bách cũng gì nữa, ôm Lâm Thúy Vân lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Vân , , em chắc là đang thèm thuồng cuộc sống của thím tư đúng ? Em cứ yên tâm, chồng em cũng kém cạnh gì. Về sẽ cố gắng để con em cuộc sống sung túc hơn. Mình thể cứ mãi nhà , ? Chúng sống cuộc sống của riêng mới là quan trọng.”
Lần Lâm Thúy Vân cũng gì nữa, kỳ thật cô cũng cô quá hiếu thắng, đặc biệt là khi đến Cố Tri Ý.
Hai bên đối lập, khó tránh khỏi sẽ để tâm những chuyện vụn vặt.
Hai vợ chồng ở trong bóng đêm, lời tận đáy lòng.
Còn bên Cố Tri Ý, Đại Bảo và Nhị Bảo cuối cùng cũng ngừng thì thầm. 3ee834
Cả nhà dần chìm giấc ngủ yên lành.
Sáng sớm, Cố Tri Ý chuẩn một ít bánh trái để mang theo ăn dọc đường.
Vì chuyến tàu khởi hành buổi chiều nên cũng vội. Ở nhà, cô thêm ít bánh bao, bánh lương khô các loại.
Bữa sáng đơn giản chỉ chút cháo loãng, ăn kèm mấy con tôm mà Lưu Ngọc Lan mang tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-324.html.]
Ăn uống xong, Mẹ Lâm cũng tới. Cố Tri Ý liền trao chìa khóa nhà cho bà.
Sau khi dặn dò sơ qua vài chuyện lặt vặt, cả nhà liền chuẩn lên đường huyện thành.
Chiếc xe đạp Phượng Hoàng thì để ở nhà, ai cần thì cứ tùy ý sử dụng.
Họ cũng cố tình mang theo xe đạp.
Chuyến , Lâm Quốc Đống sẽ đưa cả nhà .
Đại Bảo và Nhị Bảo chia tay lũ bạn ở cổng làng. Đến lúc , chúng mới thực sự cảm nhận nỗi chia ly. Khi nhận sắp rời , đôi mắt hai nhóc đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào . Đặc biệt là Nhị Bảo, nó còn dặn dò một cô bé: “Ngoan nào, con gái mạnh mẽ, mít ướt nhé, nếu sẽ lắm. Tớ sẽ nhớ mỗi ngày, cũng đừng quên tớ đó.”
Sau màn “sinh ly tử biệt” đầy bịn rịn, cả đoàn mới cất bước lên đường về huyện thành.
Suốt dọc đường, hai em rõ ràng chẳng mấy hào hứng.
Cố Tri Ý cũng gì nhiều. Khi đoàn tới huyện thành, việc đầu tiên là ghé hiệu ảnh để chụp ảnh. Đại Bảo và Nhị Bảo thấy ảnh chụp, tinh thần mới dần hồi phục, chúng tranh xem từng tấm một.
Thấy trời cũng gần trưa, cả nhà liền ghé quán ăn quốc doanh để dùng bữa sủi cảo.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Quốc Đống đưa cả nhà đến nhà ga cũng về.
Tam Bảo cho b.ú no nê khi khỏi nhà, giờ đây vẫn còn ngủ say sưa.
Tại nhà ga, họ chờ đợi lâu, chuyến tàu cũng chuẩn lăn bánh.
Mèo Dịch Truyện
Lâm Quân Trạch phụ trách khuân vác hành lý cồng kềnh, còn hai nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo thì chắc chắn thể tự ôm đồ. Từ khi rời nhà, Cố Tri Ý lường vấn đề . Bởi , cô cố ý chuẩn một sợi dây, buộc một đầu cổ tay Đại Bảo và Nhị Bảo, đầu còn thì cô tự nắm giữ. Hai nhóc cũng bám chặt lấy vạt áo Cố Tri Ý, sợ dòng xô đẩy mà lạc mất.
Cũng may mắn, cả nhà cuối cùng cũng thuận lợi tìm ghế lô của .