Người rõ ràng đây từng nấu cơm mà, giờ cơm nấu ăn nổi?
Cuối cùng, Lâm Quân Trạch đành thành thật giải thích: “Vợ , gì tiền mà mua đồ ăn, trong nhà cũng chỉ còn chút ít đồ khô khan, thiếu dinh dưỡng. Chẳng lẽ để con chịu đói ?”
Cố Tri Ý đỡ trán, thầm nghĩ. Sao lúc khỏi nhà cô thể quên béng mất chuyện cơ chứ!
Không !
“Không tiền, thuê nhà nghỉ bằng cách nào?”
Cố Tri Ý đầy vẻ hoài nghi .
Lâm Quân Trạch khẽ hắng giọng một tiếng.
“Vợ , cái đó… là tìm vay tạm đó mà.”
Lâm Quân Trạch nhắc đến chuyện cũng chút ngượng.
Chuyện tiền thế , nếu để đám lính quyền , nhất định sẽ chê cho mà xem.
Khụ khụ khụ.
Cố Tri Ý đúng là ngờ tới thật!
Thôi , chuyện là cô sai, cô ngờ Lâm Quân Trạch thật sự hề giắt lưng chút tiền riêng nào để thuê chỗ ở.
Dù mấy ngày nay phiền đến chị dâu Trần Nguyệt Hương ít, Cố Tri Ý về đến nhà liền sang nhà chị để lời cảm tạ.
Trần Nguyệt Hương xua tay, : “Ôi chao, gì to tát chứ. Chị mà, em cứ yên tâm thi, mấy đứa nhỏ vẫn còn chị trông giúp em mà.”
Cố Tri Ý nhiều lời hoa mỹ, bởi cô , sự cảm kích đôi khi thể hiện bằng hành động còn hơn cả những lời suông.
Trần Nguyệt Hương cũng khéo léo, hỏi Cố Tri Ý về kết quả thi.
Cố Tri Ý cũng coi như bận tâm, trong lòng nhẹ nhõm hẳn vài phần.
Mèo Dịch Truyện
Tránh cho việc mỗi hỏi một câu, cô trả lời thêm một , như thật sự mệt mỏi.
Nói thêm vài ba câu chuyện, cô liền trở về nhà .
Buổi tối, cô định sẽ chuẩn một bữa cơm thật thịnh soạn cho ba cha con, bù đắp cho những ngày qua.
Cô rời nhà hai ba ngày liền, cũng là khổ mấy đứa nhỏ, chịu cảnh ba ruột Lâm Quân Trạch chăm sóc.
Anh đúng là quá vụng về.
Buổi tối, ăn đồ ăn ruột tự tay nấu, mấy đứa nhỏ đều ăn ngon miệng hơn, mỗi đứa chén thêm một bát cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-452.html.]
Ăn xong, cả bọn còn bày vẻ mặt thỏa mãn, khen nức nở: “ là hơn nhiều!”
“ , là nhất! Lần nào cũng nấu đồ ăn ngon cho chúng con hết, như ba ba của chúng .” Nhị Bảo đoạn, còn cố ý lườm ba ruột một cái.
Thằng nhóc , đúng là cứng cáp ?
Rõ ràng là một sự hiểu lầm, thế nhưng Lâm Quân Trạch, cha ruột tội nghiệp , vẫn ngậm ngùi nhận tội.
Mấy đứa trẻ đúng là nhiều ý kiến về việc ba ba “ngược đãi” bọn chúng suốt mấy ngày qua.
Buổi tối, đợi Đại Bảo và Nhị Bảo phòng ngủ, Cố Tri Ý liền kể cho Lâm Quân Trạch những chuyện xảy ở trường thi.
Lâm Quân Trạch xong liền vô cùng tức giận.
May mắn là vợ cách cất giữ đồ vật riêng, nếu thì cứ thế mà đổ oan, thì thi cử chẳng thất bại ?
Vậy là bao nhiêu công sức của vợ đều đổ sông đổ biển hết.
Anh nắm lấy tay Cố Tri Ý, : “Vợ , em cứ yên tâm, chuyện nhất định sẽ chuyện cho lẽ với đàn ông của ả .”
Cố Tri Ý cũng ý kiến gì khác.
Dù thì cô cũng chống lưng, gì mà sợ chứ?
Lúc cần nương tựa đàn ông, thì vẫn cứ nên nương tựa.
Không chứ!!!
“Anh gì đó hả?”
Cố Tri Ý trừng mắt bàn tay chịu yên phận của ai đó.
“Khụ khụ, vợ , lâu gần gũi…” Anh nhỏ, ý tứ trong ánh mắt hề giấu diếm.
Trước đó, vì lo vợ sắp sửa bước kỳ thi quan trọng, Lâm Quân Trạch đành nén lòng kìm nén suốt một tháng ròng, sợ phiền Cố Tri Ý.
Giờ đây, kỳ thi kết thúc, việc lắng xuống, chỉ còn ngóng chờ kết quả công bố.
Chuyện vợ chồng, dẫu vẫn chu .
Cố Tri Ý nghĩ bụng, hôm nay chịu chút ấm ức, nên cũng chẳng nỡ từ chối.
Gửi Tam Bảo trong gian riêng.
Hai mới bắt đầu... những giây phút riêng tư.
Chậc chậc, đêm dài mới mặt dài.
Còn Tam Bảo bé bỏng tội nghiệp, lúc tỉnh giấc thấy đang ở trong gian quen thuộc.