Lúc , Khâu Vân Vân cũng nhận chút quá khích, vội ngượng ngùng xin bán hàng: “Chị ơi, em xin , thật ngại quá. Chẳng qua là em thấy chiếc đồng hồ của chị quá, nên hỏi thử xem còn nữa ạ? Em cũng mua một cái cho em. Chị yên tâm, em , chị , đây là thẻ học sinh của em.”
Lúc , Khâu Vân Vân cũng bắt đầu linh hoạt đầu óc hơn. Cô đưa thẻ học sinh cho bán hàng xem. Hứa Vân (tên bán hàng) nghi ngờ liếc qua, thấy thẻ học sinh đúng là của Khâu Vân Vân thật. Sự nghi ngờ trong lòng cũng vơi nhiều. Thấy đối phương là sinh viên Đại học Thanh Hoa, thái độ của cô nhất thời cũng trở nên niềm nở hơn hẳn.
“À thì là hả, cô sớm? Cái đồng hồ của , là mua từ tay một cô gái trẻ, mà bây giờ cũng chẳng trong tay cô còn nữa.”
Khâu Vân Vân Hứa Vân , khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn cố kéo tay Hứa Vân, mặt tràn đầy vẻ thành khẩn: “Vậy thì chị , chị thể giúp em hẹn cô gái ? Thật sự là em thấy chiếc đồng hồ của chị và ưng ý lắm ạ.”
“Ài, hả? Vậy thì... để thử hỏi xem . cũng cô còn ghé qua đây nữa . Nếu gặp , sẽ báo cho cô .” Hứa Vân nghĩ đến mấy đứa con ở nhà, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội kết giao với sinh viên Đại học Thanh Hoa tên Khâu Vân Vân . Rốt cuộc, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Mèo Dịch Truyện
Sau khi thấy Hứa Vân gật đầu đồng ý, Khâu Vân Vân cũng vội vàng cảm ơn rối rít.
Rồi cô địa chỉ và ngành học cho Hứa Vân , đoạn mới mang vẻ mặt lòng nặng trĩu trở về trường học.
Vừa cô Hứa Vân là một cô gái, hình hẳn là cũng còn trẻ. Khâu Vân Vân bắt đầu nghi ngờ, liệu Cố Tri Ý trộm chiếc đồng hồ của , đó sợ sự việc bại lộ nên mới vội vàng bán để thủ tiêu tang vật?
Làm mới thể thần quỷ , mà cũng chẳng tìm chứng cứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-568.html.]
Trong lòng Khâu Vân Vân vẫn luôn cảm thấy phụ nữ Cố Tri Ý ẩn chứa nhiều mưu mô, nhưng khi trở về, hiểu vì lý do gì, cô cũng chuyện ngoài, mà ngấm ngầm chờ đợi đến lúc bắt , thu tang vật.
Bởi vì cầm tiền Lư Vĩ cho, lúc Ngô Tố Vi tràn đầy tự tin sải bước cửa hàng bách hóa. Số là mỗi cô tới đây, những bán hàng thấy cô ý định mua đồ đều dùng ánh mắt khinh thường . Hôm nay, cô quyết định oai một phen.
Cho nên Ngô Tố Vi lập tức chạy đến quầy giày ở tầng hai để chọn, thấy đôi giày da bóng loáng lau chùi kỹ càng đặt kệ kính, cô lập tức vô cùng tự tin lệnh cho bán hàng.
“Đưa đôi giày cho thử xem.” Ngón tay cô chỉ thẳng đôi giày da cao gót lấp lánh trưng bày ngay chính giữa tủ kính.
Người bán hàng lúc cũng chẳng tính tình dễ chịu gì, lập tức trợn trắng mắt, : “Thử ? Cô mua nổi mà bắt lấy cho cô thử?”
“Ai bảo mua nổi?” Nói đoạn, cô còn vỗ vỗ chiếc cặp sách tay.
Thấy cô cũng giống kẻ tiền, bán hàng tuy tỏ vẻ gì vui vẻ, nhưng cũng đành lấy giày . Dù , vẫn yên tâm mà dặn thêm: “Cô cẩn thận một chút đó, một đôi giày da những mười tám tệ cơ đấy.”
Đôi giày da thể ngang bằng với một tháng lương của công nhân, viên chức thành phố.
Người bình thường ai thể nỡ bỏ cả tháng tiền lương để mua một đôi giày chứ?
Chính vì thế mà thái độ của bán hàng mới tử tế. Giờ đây, những bán hàng ở cửa hàng bách hóa, dù bán nhiều ít đồ vật thì vẫn nhận tiền lương như , thành thái độ của nhiều cũng trở nên vênh váo tự đắc, cao ngạo.