Bác sĩ tươi hai vợ chồng cùng bước . Cả hai đều nét thanh tú, dung mạo ưa , vì cô khỏi dặn dò thêm đôi điều.
"Bây giờ giai đoạn cuối thai kỳ, buổi tối thể sẽ vọp bẻ, chân tay sưng phù, thì đây đều là những biểu hiện đỗi bình thường. Hằng ngày cũng thể ngâm chân với nước ấm, xoa bóp thư giãn cũng ."
"Thai nhi ngày càng lớn , đừng cố gập , chịu khó nhiều thì lúc sinh nở sẽ thuận lợi hơn. Nếu điều kiện, nên ăn thêm chút trứng gà."
Nói xong, vị bác sĩ sang Lâm Quân Trạch: "Mấy tháng cuối thai kỳ , nếu việc gì nặng nhọc, vẫn nên giúp đỡ vợ một chút. Trong thời gian , tâm tình cô thể thất thường như nắng mưa, nên chịu khó nhường nhịn cô ."
Thật , vì bác sĩ thấy họ là đôi vợ chồng trẻ, nên khó tránh khỏi nhắc nhở thêm vài câu. Ở thời đại , gì nhiều điều chú ý đến như . Bình thường, khi một phụ nữ mang thai, ít tìm đến bệnh viện. Theo lời các cụ thế hệ mà , ít phụ nữ chịu khám thai.
Vả , phận đàn ông thời , mấy ai chịu khó kề cận, ân cần với vợ chửa như thế. Thời , đàn ông vẫn còn nặng thói gia trưởng, họ cho rằng việc đưa vợ viện khám thai khá là… bẽ mặt.
Vị bác sĩ nữ vốn tưởng Lâm Quân Trạch cũng sẽ giống như những đàn ông khác, nhịn mà quát nạt, nhưng ngờ kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng còn gật đầu đồng tình, bày tỏ hiểu.
Hành động như thế khỏi vị bác sĩ nữ xem trọng hơn. Lúc sang Cố Tri Ý, ánh mắt cô đầy ý . Cố Tri Ý đến mức đỏ bừng mặt, chỉ vùi đầu xuống n.g.ự.c cho khuất.
Lâm Quân Trạch cùng Cố Tri Ý đây, mấy lời dặn dò từ bác sĩ nhớ đến đầu Cố Tri Ý mang thai. Càng nghĩ đến, lòng càng quặn thắt. Trước khi Cố Tri Ý mang song thai, ắt hẳn chịu bao nhọc nhằn mà bản chẳng gì, cũng chẳng thể ở bên chăm nom, sẻ chia cùng cô.
Sau khi cảm ơn bác sĩ, Cố Tri Ý đỡ Lâm Quân Trạch khỏi phòng việc. Vừa , cô thấy Cương Tử lấy thuốc xong, tần ngần đợi ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-73.html.]
Thấy hai họ , đầu tiên tiến đến đỡ lấy Lâm Quân Trạch, đó sang Cố Tri Ý hỏi thăm: “Chị dâu, đứa bé chuyện gì chứ ạ?”
Cố Tri Ý sờ tay lên bụng , : “Không việc gì cả, vẫn khỏe mạnh.”
“Vậy là , là ! Vậy bây giờ chúng trở về nhé!”
Một đoàn khỏi bệnh viện. Cố Tri Ý cầm thuốc tay, ở phía cùng, khéo Lâm Quân Trạch dặn dò Cương Tử, bảo trở về thì thúc giục cánh lính tráng lơ là việc huấn luyện.
Cố Tri Ý thật sự cảm thấy bứt rứt. Anh dù còn là quân nhân, nhưng trong lòng vẫn canh cánh.
Mèo Dịch Truyện
Mà lo lắng cũng chẳng thể. Từ năm mười sáu tuổi nhập ngũ đến bây giờ, mười năm rèn luyện và gắn bó, nên thể bỏ là thể lập tức buông bỏ . Có vị lãnh đạo nghiêm cẩn, đanh thép như Lâm Quân Trạch, trong lòng Cố Tri Ý âm thầm lo lắng cho những chiến sĩ nhỏ tuổi .
Lúc cũng hơn ba giờ chiều. Lên đến thị trấn, còn thuê xe bò về thôn, vẫn còn một quãng đường xa xôi nữa mới về đến nhà.
Ba đến cửa bệnh viện, thấy chú đánh xe lừa đưa họ đến đây đó đang chờ sẵn bên ngoài.
Cố Tri Ý bước lên, cô vẻ ngượng ngùng : “Chú ơi, để chú chờ lâu quá!”
Chú để ý, khoát tay : “Đừng khách sáo, cũng may mắn lắm, còn kéo một chuyến xong mới đây đấy. Chẳng bao lâu cả! Mọi mau lên xe .”
Thế là đoàn lên xe, lắc lư thị trấn.